Không biết đại tiểu thư có thích hay không?
(*Thuỷ triều lên, mặt sông xuân ngang mặt biển,
Trên biển, trăng sáng cùng lên với thuỷ triều.
Lấp loáng theo sóng trôi muôn ngàn dặm,
Có nơi nào trên sông xuân là không sáng trăng?
Dòng sông lượn vòng khu cồn hương thơm,
Trăng chiếu rừng hoa ngời như hạt tuyết....
Xuân giang hoa nguyệt dạ - Trương Nhược Hư).
Lạc Thanh Chu lại suy tư một chút, sau đó đi vào tiểu viện, nói:
- Bách Linh, cô gia tới lấy thuốc.
Tiếng ca thanh thúy của Bách Linh lập tức dừng lại, một mặt mê mang mà nhìn hắn:
- Thuốc? Thuốc gì?
Lạc Thanh Chu nghiêm trang nói:
- Thuốc trị khi dễ. Cô gia cẩn thận suy nghĩ một chút, về sau không thể lại khi dễ ngươi, cô gia là quân tử nhẹ nhàng, là người đọc sách đàng hoàng, sao có thể thường xuyên làm ra loại chuyện không phải kia với ngươi chứ. Cho nên cô gia phải lập tức dừng lại loại hành vi ghê tởm kia! Nhưng Bách Linh, ngươi thực sự quá trắng trẻo mũm mĩm, quá đáng yêu, cô gia không có cách nào khống chế lại chính mình, cho nên, cô gia muốn uống thuốc khống chế.
Bách Linh: -....
- Tiểu Bách Linh, có thuốc không?
- Hừ!
- Hừ là có, hay là không có.
Bách Linh mân mê miệng nhỏ, xoay người rời đi, tức giận không muốn lại để ý tới hắn.
- Bạch!
Trong hậu hoa viên, tiếng đàn ngừng lại.
Có tiếng múa kiếm vang lên.
Sau khi Lạc Thanh Chu dỗ dành xong Bách Linh, cùng nàng cùng đi vào hậu hoa viên.
Bách Linh rất hưng phấn chạy vào lương đình nói:
- Tiểu thư, cô gia nói hắn muốn viết thủ khúc cho tiểu thư, tên là…
Nàng dừng lại một chút, tựa hồ quên đi cái tên, lập tức nhớ tới, giòn tiếng nói:
- Tên là đêm động phòng đoàn tụ sum vầy.
Lạc Thanh Chu: -...
Bách Linh nói xong, quay đầu nhìn hắn, hì hì cười nói:
- Cô gia, đúng không?
Mặt Lạc Thanh Chu không chút thay đổi nói:
- Sai.
Lập tức đi vào lương đình, cúi đầu chắp tay hành lễ:
- Đại tiểu thư, đừng nghe Bách Linh nói bậy, khúc này tên là 【 Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ 】 , cũng là một bài thơ.
Bách Linh nghiêng đầu nói:
- Xuân giang hoa hảo viên phòng dạ?
Lạc Thanh Chu trừng nàng một chút, nói:
- Đi lấy bút mực giấy nghiên, tới giúp ta mài mực, ta sẽ viết hết từ khúc xuống giấy.
Bách Linh lập tức vui vẻ chạy vào trong phòng, nói:
- Tốt thôi, cô gia chờ ta một lát.
Dứt lời, lanh lợi chạy đi, váy phấn bay múa, như bươm bướm hoa bay vào trong phòng.
Lương đình bên ngoài, dưới đại thụ.
Hạ Thiền một bộ váy áo xanh nhạt, vẫn đang luyện kiếm trong gió tuyết.
Kiếm chiêu hôm nay, bình hòa hơn rất nhiều.
Lạc Thanh Chu nhìn mấy lần, thu hồi ánh mắt, vừa nhìn về phía Tần đại tiểu thư trước mặt.
Một đôi tay ngọc xanh nhạt kiều nộn thon dài của Tần đại tiểu thư đang đặt ở bên trên cổ cầm, đầu ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng án đánh dây đàn, ống tay áo mềm nhẵn như sa, có chút hướng lên trượt xuống, lộ ra hai đoạn cổ tay ngọc tuyết trắng duyên dáng, mà ánh mắt của nàng vẫn như cũ nhìn cổ cầm trước mặt, trên dung nhan tuyệt mỹ không tì vết thanh lãnh như tuyết.
Từ khi Lạc Thanh Chu đi vào hậu hoa viên, cho tới bây giờ, ánh mắt Tần đại tiểu thư cũng không hề liếc hắn một cái.
Trong lòng Lạc Thanh Chu không khỏi có chút thấp thỏm.
Dù sao trước đó mỗi lần hắn tới thỉnh an, Tần đại tiểu thư mặc dù lãnh đạm, nhưng vẫn sẽ liếc hắn một cái, hoặc là gật gật đầu, hoặc là nói một câu.
Không phải là chuyện hồi sáng này bại lộ rồi đó chứ?
Hắn do dự một chút, quyết định thăm dò một chút, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi thăm:
- Đại tiểu thư, tối hôm qua... ngủ có ngon không?
Tần đại tiểu thư vẫn như cũ nhìn cổ cầm trước mặt, thần sắc băng lãnh, cũng không để ý tới hắn.
Trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức ‘Lộp bộp’ một tiếng, trong lúc nhất thời, lại tìm không thấy lời nói.
Càng làm hắn tức giận hơn chính là, Bách Linh đi trong phòng cầm bút mực giấy nghiên lại giống như đột nhiên biến mất, nửa ngày chưa hề đi ra, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Lạc Thanh Chu lại đợi một lát, đành phải quay sang ngoài đình hô:
- Hạ Thiền, đừng luyện kiếm, đi trong phòng cầm bút mực giấy nghiên cho cô gia đi.
- Bạch! Bạch! Bạch!
Hạ Thiền đáp lại hắn là kiếm chiêu càng nhanh.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, gặp tất cả mọi người không để ý tới của mình, bầu không khí càng ngày càng xấu hổ, đành phải nhìn vào trong phòng nói:
- Bách Linh, nếu ngươi còn không ra, cô gia sẽ đi ngay.
- Tới rồi! Tới rồi!
Ai ngờ hắn vừa dứt lời, Bách Linh đã ôm bút mực giấy nghiên, từ trong nhà chạy ra, giòn tiếng nói:
- Cô gia gấp cái gì, người ta tìm rất lâu đây.
Nói xong, tiến vào lương đình, đem vật liệu đều đặt ở trên một nửa bàn đá khác.
Sau đó trải rộng giấy tuyên ra, lấy ra cục mực, rót trà nước, bắt đầu mài mực, cười nói:
- Cô gia, nhanh ngồi viết đi.