Lạc Thanh Chu lúc này mới ngồi xuống ở đối diện Tần đại tiểu thư, cầm bút lên, chờ mực nước chảy ra, chờ trong chốc lát, nhíu mày nói:
- Bách Linh, ngươi chưa có mài qua mực?
Bách Linh đung đưa cục mực trong tay, có chút đắc ý nói:
- Đương nhiên không có, tay nhỏ của Bách Linh là dùng hái hoa, cũng không phải mài mực.
Lạc Thanh Chu lập tức im lặng, nói:
- Ngươi mài kiểu này, cũng chỉ có nước, mực căn bản ra không được. Ngươi dùng thêm chút sức, mài nhỏ cục mực, hỗn hợp tại trong nước trà, mới là mực nước.
- Nha.
Bách Linh đáp ứng một tiếng, lập tức dùng sức nén lấy cục mực trong tay, cọ xát trước sau.
Lạc Thanh Chu thở dài nói:
- Xoay quanh, tốc độ phải nhanh lên, mực nước như thế mới có thể đi ra ngoài nhanh.
Bách Linh quyệt miệng nói:
- Cô gia gấp cái gì, lại không có thời gian để gấp, người ta chậm rãi mài không được sao?
Lạc Thanh Chu đành phải nhìn ra ngoài đình hô:
- Thiền Thiền, ngươi qua đây mài mực.
Hạ Thiền vẫn không có để ý tới hắn.
Bách Linh lập tức cả giận nói:
- Cô gia thật quá phận, xem thường người ta, đây là lần đầu tiên của người ta nha, không có kinh nghiệm gì, cô gia không thể kiên nhẫn dạy bảo một chút?
Lạc Thanh Chu buông bút xuống, không có lại nói tiếp.
Bách Linh cầm cục mực, một bên mài, vừa nói:
- Cô gia, mài như thế này có thể chứ?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nhanh lên nữa, lại dùng thêm chút sức.
- Nha.
Bách Linh lập tức dùng sức, tăng nhanh tốc độ.
- Ba!
Ai ngờ nàng dùng sức quá mạnh, cục mực đột nhiên bị nàng bẻ gãy, mực nước lập tức vẩy ra, trực tiếp bắn tung tóe trên mặt Lạc Thanh Chu, cùng bên trên váy áo tuyết trắng của Tần đại tiểu thư bên cạnh.
Bách Linh lập tức kinh hoảng nói:
- A! Cô gia, đại tiểu thư, a a a... Thật xin lỗi.....
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, dùng ống tay áo xoa xoa gương mặt, đành phải cầm lên cục mực đứt gãy trên bàn, tự mình mài.
Bách Linh như hài tử làm sai chuyện, cúi đầu, ngón tay đan xen cùng một chỗ, bày ra bộ dáng tội nghiệp cam nguyện bị phạt:
- Cô gia, tiểu Bách Linh sai.....
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý tới nàng, nhanh chóng mài mực nước, sau đó nâng bút chấm mực, trước tiên viết ra hết bài « Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ ». Sau đó đứng dậy, dùng hai tay đưa tới trước mặt Tần đại tiểu thư, nói:
- Đại tiểu thư, ngươi trước nhìn thơ một chút.
Nói rồi giương mắt nhìn nàng một cái, lập tức sửng sốt một chút.
Trên gương mặt tuyết trắng kiều nộn, tuyệt mỹ không tì vết của Tần đại tiểu thư kia vậy mà cũng dính một giọt mực nước đen nhánh....
Nhìn lại có một vẻ đẹp động lòng người khác lạ.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Đại tiểu thư, mặt ngươi...
Bách Linh ngẩng đầu nhìn lại, lập tức 'Ai nha' một tiếng, vội vàng chạy ra lương đình nói:
- Tiểu thư chờ một lát, ta đi lấy khăn tay.
Thần sắc Tần đại tiểu thư vẫn như cũ thanh lãnh, yên lặng tiếp nhận giấy tuyên, đưa mắt nhìn về thơ phía trên, thần sắc trong mắt dần dần biến hóa.
- Thuỷ triều lên, mặt sông xuân ngang mặt biển.
Trên biển, trăng sáng cùng lên với thuỷ triều.
Lấp loáng theo sóng trôi muôn ngàn dặm.
Có nơi nào trên sông xuân là không sáng trăng?
Dòng sông lượn vòng khu cồn hương thơm.
Trăng chiếu rừng hoa ngời như hạt tuyết.
- Trên sông sương trôi tưởng như không bay.
Bãi sông cát trắng, nhìn chẳng nhận ra.
Sông và trời, một màu không mảy bụi.
Ngời sáng trong không, vầng trăng trơ trọi.
Người bên sông, ai kẻ đầu tiên thấy trăng?
Trăng trên sông, năm nào đầu tiên rọi xuống người?
- Nước sông trôi xuôi, xuân đi sắp hết.
Trăng lặn trên bãi sông, trăng xế về tây.
Trăng xế chìm dần lẩn trong sương mù mặt bể.
Núi Kiệt Thạch, sông Tiêu Tương đường thẳm không cùng.
Chẳng biết nhân ánh trăng đã mấy người về.
Trăng lặn, rung rinh mối tình, những cây đầy sông.
Bài thơ này lấy trăng mới nổi bắt đầu, lại viết mặt trăng lặn mà kết thúc, trăm ngàn năm qua vô số độc giả vì đó nghiêng đổ.
Tần đại tiểu thư xem hết, thần sắc đầy kinh ngạc, cảm xúc trong mắt mông lung, bồng bềnh biến ảo như khói sóng, nhìn không rõ ràng.
Lúc này, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng nói của Bách Linh:
- Cô gia, ta tìm không thấy khăn tay, ngươi nơi đó có không? Lau giúp tiểu thư một chút trước đi.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, lại liếc mắt nhìn mực nước trên gương mặt của Tần đại tiểu thư, do dự một chút, lấy ra một khối khăn tay màu xanh nhạt từ trong tay áo, đưa tới trước mặt của nàng nói:
- Đại tiểu thư, ngươi xoa một chút.
Ánh mắt Tần đại tiểu thư từ trên tờ giấy, rơi vào bên trên khăn tay trong tay hắn, giật mình, đứa mắt nhìn về phía hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn về phía hắn trong đêm nay.
Lạc Thanh Chu vội vàng giải thích nói:
- Đây là khăn tay nhị tiểu thư cho ta.
Nhưng thật ra là khăn tay xanh nhạt mà Nguyệt tỷ tỷ cho kia.