Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 157: Ai dám?




Bông tuyết bay xuống, còn chưa tiếp cận liền đã bị hòa tan.

Gốc đại thụ đổ trên mặt đất bị hắn một mực tra tấn từ xế chiều đến chạng vạng tối.

Lúc đầu thân cây hoàn hảo đã trở nên nát mềm như sợi thô, vô cùng thê thảm.

- Ầm!

Chỉ còn lại một đoạn gốc cây, cũng bị một quyền cuối cùng của hắn đánh vỡ thành hai mảnh.

Lại đánh hai lần Bôn Lôi Quyền, thu công về nhà.

Ngay lúc ở trong phòng bếp húp chén canh gà nóng, Tiểu Điệp bưng đồ ăn trở về.

Chủ tớ hai người ăn xong cơm tối, uống xong canh gà, trời đã tối đen, lại cầm quần áo, đi vào trong hồ tắm rửa.

Loại thời tiết rét lạnh này, ngâm suối nước nóng trong hồ, cực kỳ thoải mái.

Bông tuyết bay xuống.

Mặt hồ nhiệt khí mờ mịt, mông lung mờ ảo.

Thân thể hai người trần trụi, ngâm mình trong nước.

Lạc Thanh Chu ngồi bên trên nham thạch tại chỗ nước cạn.

Tiểu Điệp đứng ở sau lưng của hắn, nàng ôn nhu giúp xoa xoa phía sau lưng.

Hai người thuận miệng trò chuyện.

Tiểu Điệp đột nhiên hỏi tới chuyện hắn hôm nay đi Thành Quốc phủ:

- Công tử, hôm nay trở về, có người khi dễ người hay không?

Chính Lạc Thanh Chu xoa xoa cánh tay, không khỏi cười nói:

- Có Thiền Thiền cô nương ở đó, ai dám?

Tiểu Điệp cau mày nói:

- Công tử, lần sau đừng lại trở về, nơi đó... Nơi đó đều là người xấu.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, trong đầu hiện ra đạo thân ảnh nho nhỏ mặc váy đỏ hồng, thần sắc có chút hoảng hốt một chút:

- Cũng có người tốt.

Tiểu Điệp sửng sốt một chút, thấp giọng nói:

- Là Nhị phu nhân và tiểu Lâu tiểu thư hả? Công tử hôm nay nhìn thấy các nàng?

Lạc Thanh Chu hồi phục bình tĩnh:

- Gặp được, các nàng đều rất tốt.

Tiểu Điệp thở dài một hơi:

- Lúc trước công tử cố ý không để ý tới tiểu Lâu tiểu thư, còn nói lời tổn thương nàng, nô tỳ thấy được nàng khóc rất nhiều lần. Đoạn thời gian kia, tiểu Lâu tiểu thư mỗi ngày đều sẽ ở ngoài cửa tội nghiệp chờ lấy, hi vọng công tử hồi tâm chuyển ý... Nàng làm sao biết, công tử nhưng thật ra là...

Lạc Thanh Chu cúi đầu xoa xoa thân thể, thấy không rõ biểu lộ trên mặt:

- Nàng thật ra rất thông minh, rất giống với mẫu thân nàng.

- Ừm, tiểu Lâu tiểu thư rất thông minh, cũng rất tốt... Nô tỳ hồi trước bị khi bắt nạt, tiểu Lâu tiểu thư luôn luôn giúp đỡ nô tỳ...

Tiểu Điệp nhớ tới chuyện cũ, đỏ tròng mắt.

Lạc Thanh Chu đưa tay vuốt vuốt đầu của nàng, ôn nhu an ủi:

- Tốt rồi, đều đã qua, đừng có lại suy nghĩ.

Tiểu Điệp cắn môi một cái, hỏi:

- Công tử, người về sau sẽ còn trở về không?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một lát, nói:

- Sẽ.

- Là bởi vì tiểu Lâu tiểu thư?

Lạc Thanh Chu lắc đầu:

- Cũng không hoàn toàn.

- Đó là bởi vì cái gì?

- Bởi vì...

Lạc Thanh Chu đắng chát cười một tiếng, trên mặt lộ ra một vòng tự giễu:

- Bởi vì nơi đó có phụ thân của ta, có huynh trưởng của ta, có trưởng bối của ta... Nơi đó đã từng là nhà ta... Bọn hắn bảo ta trở về, ta có thể không quay về hay sao?

Tiểu Điệp cau mày nói:

- Thế nhưng công tử... Bọn hắn căn bản cũng không có xem công tử như người nhà... Công tử có thể từ chối, dù sao bọn hắn cũng không cần công tử.

Lạc Thanh Chu lắc đầu nói:

- Không có đơn giản như ngươi nghĩ. Trừ phi, ta về sau không khảo thủ công danh, không sinh hoạt ở nơi này.

Tiểu Điệp không hiểu.

Lạc Thanh Chu kiên nhẫn giải thích:

- Trăm thiện lấy hiếu làm đầu, đối với mỗi người Đại Viêm đế quốc mà nói, hiếu đều là gốc rễ lập thân. Vô luận đối với người đọc sách chúng ta, hay nói đối với võ giả, hiếu đều rất quan trọng, nếu như danh tiếng bất hiếu truyền ra, đừng nói đi thi, coi như muốn báo danh, cũng không thể. Còn có quy củ, trưởng ấu có thứ tự, đích (dòng chính) thứ có khác quy củ. Lạc Ngọc là con trai trưởng, lại là huynh trưởng, hắn chủ động mời ta trở về, ta làm sao có thể không quay về? Huống chi, bên trong Thành Quốc phủ còn có trưởng bối của ta. Ta tuy đi làm rể, cũng không có cách thiên sơn vạn thủy, cho dù cách thiên sơn vạn thủy, nếu như trưởng bối trong nhà mở miệng, cũng không cách nào từ chối... Trừ phi...

Vẻ mặt Tiểu Điệp đau khổ nói:

- Công tử, nô tỳ còn tưởng rằng chúng ta rời khỏi nơi đó liền rốt cuộc không cần trở về, thì ra...

- Sẽ có một ngày như vậy.

Chỗ sâu trong mắt Lạc Thanh Chu hiện ra hàn mang, lóe lên liền biến mất, xoay người, ôn nhu vuốt ve gương mặt của nàng một chút, an ủi:

- Đừng sợ, ngươi không cần để ý tới bọn họ, ngươi chỉ cần phục thị công tử nhà ngươi cho tốt là đủ.

Tiểu nha đầu cùng hắn trần truồng đối mặt, lại thấy ánh mắt hắn liếc bộ ngực của mình một cái, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên, cúi đầu, ngượng ngùng nói:

- Công tử, nô tỳ muốn....

- Không cho phép nghĩ, đã nói đợi thêm một năm.

- Không phải, nô tỳ muốn...

- Hả, lại muốn đi tiểu? Đi xa một chút đi.

- Ô... Không phải đi tiểu, nô tỳ muốn... Muốn ăn cá...

- ...