Lạc Diên Niên cho dù là võ giả, cũng chịu đựng không được trọng thương như thế, thân thể run lên, đau đến ngất đi.
- A! Lão gia! Lão gia... Súc sinh! Ngươi súc sinh này...
Vương thị giống như phát điên, thét chói tai, khắp khuôn mặt là vặn vẹo cùng tuyệt vọng...
Lạc Thanh Chu bình tĩnh nhìn nàng, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại lúc trước hình ảnh mẫu thân nằm ở trên giường, cầm tay của hắn, chảy nước mắt, sau đó trút xuống một hơi cuối cùng...
- Vương Vân, ngươi bây giờ cảm thấy mất đi thân nhân đau đớn cùng tuyệt vọng thế nào chưa?
Kiếm trong tay Lạc Thanh Chu, chỉ cổ họng nàng.
Nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên xoay người, nhìn về phía ngoài cửa viện.
Lạc Trường Thiên người mặc trang phục Kỳ Lân, tay cầm kim đao, đang đứng ở ngoài cửa, tĩnh không một tiếng động mà nhìn hắn, biểu lộ trên mặt rất phức tạp.
Bông tuyết nhao nhao tung bay, hai người cách màn tuyết nhìn nhau, đều yên lặng im ắng.
Vương thị thấy được con của mình, đột nhiên khàn giọng thét to:
- Trường Thiên! Trường Thiên! Đi mau, không cần quản chúng ta! Tiểu tạp chủng này là tên điên, là kẻ điên.
Lạc Trường Thiên nhấc chân lên, đi vào tiểu viện, đứng ở trong đình viện, đưa mắt nhìn về phía phụ thân cùng mẫu thân của mình, nhìn về phía phòng ốc sụp đổ đằng sau cùng thi thể lão thái giám huyết nhục mơ hồ, trầm mặc một chút, nhìn về phía thiếu niên một bộ nho bào, ăn mặc phong cách thư sinh trước mắt, hỏi:
- Ngươi làm?
Lạc Thanh Chu nhìn hắn, không có trả lời.
Lạc Trường Thiên nhíu nhíu lông mày, lại nhìn hắn chằm chằm thêm vài lần, đột nhiên hỏi:
- Ngươi là Sở Phi Dương?
Lạc Thanh Chu vẫn không có trả lời, chỉ là kiếm trong tay sáng lên kiếm mang.
Anh mắt Lạc Trường Thiên phức tạp mà nhìn hắn:
- Nếu như ngươi là Sở Phi Dương, nếu như ngươi đã sớm biết mẫu thân ngươi chết thế nào, như vậy chuyện liền thông. Bất quá, ta chỉ có một việc không rõ, ngươi đến cùng thế nào giấu diếm tất cả mọi người tu luyện tới cảnh giới Đại Võ Sư? Thiên tài lợi hại hơn nữa, hẳn là rất khó làm được? Trừ phi, có người giúp ngươi, mà người kia vô cùng mạnh. Là ai? Người Tần gia?
- Xoẹt
Lạc Thanh Chu trả lời hắn là một vòng kiếm mang.
Lập tức, một kiếm đâm tới.
Lạc Trường Thiên nhíu lại hai mắt, ‘Ờ’ rút ra kim đao trong tay, kim mang lóe lên, chém tới một đao.
Trong nháy mắt, hắn chém vỡ đạo kiếm mang kia, đang muốn tiếp tục trảm lên trên chuôi kiếm đen trắng, kiếm trong tay Lạc Thanh Chu lại đột nhiên biến thành một cây gậy gỗ đen nhánh, ‘Bang’ một tiếng, đập tới.
Lạc Trường Thiên cũng không dừng lại, vẫn như cũ trảm xuống.
- Cạch!
Đao côn tấn công, lực lượng khổng lồ chấn hai tên Đại Võ Sư đều là cánh tay run lên.
Kim đao trong tay Lạc Trường Thiên lại trực tiếp bị gãy thành hai nửa.
Không đợi hắn kịp phản ứng, Lạc Thanh Chu dùng hai tay nắm gậy gỗ, thân thể đột nhiên xoay tròn một cái, một chiêu ‘Hoành Tảo Thiên Quân’, gậy gỗ trong tay phá vỡ bông tuyết gào thét đi tới.
Lạc Trường Thiên vứt đao gãy đi, thân ảnh lóe lên, nhanh nhẹn tránh đi, trong nháy mắt đến trước người Lạc Thanh Chu, ‘Oanh’ một quyền đánh tới lồng ngực hắn!
Lạc Thanh Chu đưa côn ngăn cản, trực tiếp bị đập bay ra ngoài.
Thân ở giữa không trung, Lạc Trường Thiên đã lao lên, lại một quyền đập xuống hắn, quả đấm to lớn lóe ra quyền mang chướng mắt.
Lạc Thanh Chu thu gậy gỗ, một quyền đánh tới.
- Ầm!
Hai quyền chạm vào nhau, thân thể hai người đều chấn động.
Lạc Trường Thiên bay ra ngoài, rơi vào trên mặt đất cách đó không xa.
Lạc Thanh Chu nhanh chóng rơi xuống, tay trái khẽ chống xuống mặt đất, xoay người rơi xuống đất.
- Sưu!
Thân ảnh của hai người lần nữa va vào cùng một chỗ, lại nhanh chóng tách ra.
Hai người bắt đầu trở nên mơ hồ, hối hả ngươi tới ta lui ở trong tiểu viện đầy gió tuyết, ‘Ầm ầm’ đối quyền, trong lúc nhất thời, lại ngang tài ngang sức.
Ai ngờ đúng vào lúc này, một đạo hàn khí đột nhiên đâm về cổ họng Lạc Trường Thiên.
Lạc Trường Thiên khẩn cấp né tránh, bị Lạc Thanh Chu đánh một quyền vào lồng ngực, đánh bay ra ngoài.
Chờ sau khi hắn hạ xuống mới thấy rõ, đạo hàn khí vừa rồi kia là một thanh phi kiếm đen như mực, lúc này đang lơ lửng ở dưới lá cây một bên, nhằm chằm chằm vào hắn.
Hắn sờ lên cổ, phía trên đã bị vạch ra một vết máu, hơi lạnh.
Vương thị bên trong phế tích, lần nữa sợ hãi hô to.
- Trường Thiên! Đi mau! Đi mau!
Mà Lạc Diên Niên vừa rồi đã hôn mê lúc này cũng tỉnh lại, cũng khàn giọng hô:
- Đi mau! Đi trong cung.
Lúc này, động tĩnh trong phủ đã kinh động đến người bên ngoài.
Mà tại thời điểm Lạc Trường Thiên tới cũng đã phát ra tín hiệu.
Cẩm Y vệ trong cung, người trong nha môn cũng đều đang chạy nhanh về phía Trung Vũ Bá phủ.
Lạc Trường Thiên cầm nắm đấm, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, nhìn thiếu niên trước mắt nói:
- Ngươi giết ta không được, đương nhiên, ta cũng không giết ngươi.