- Lấy thực lực của ngươi, ngươi có thể nhẹ nhõm rời đi, nhưng ngươi và hết thảy mọi người Tần gia từ hôm nay trở đi sẽ là đào phạm của Đại Viêm. Cho dù ngươi là thân truyền đệ tử Lăng Tiêu tông, lần này, ai cũng không bảo vệ được ngươi.
Nói xong, nụ cười lạnh trên mặt hắn lại đột nhiên cứng đờ, nội lực trong cơ thể thế mà bắt đầu hỗn loạn, mà đầu lại có chút choáng váng.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía bông tuyết đang bay xuống, vừa nhìn về phía những bột phấn mắt thường khó gặp...
Vô sắc vô vị, giống như không khí, lại giống như bụi bặm bay đầy phòng ốc, không có gì khác biệt...
Nhưng hắn là Đại Võ Sư, trên người lại có phòng độc hoàn, sao lại thế...
Một tiếng trâu rống vang dội đột nhiên vang lên trong tiểu viện.
Lạc Thanh Chu trong nháy mắt biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.
Nghe được tiếng trâu rống quen thuộc, Lạc Diên Niên có nửa người dưới vẫn như cũ bị chôn bên trong phế tích lập tức toàn thân chấn động, lớn tiếng hô to:
- Trường Thiên, cẩn thận!
Bởi vì ngay lúc Lạc Ngọc bị giết, hung thủ cũng sử xuất công pháp dạng này!
Lúc trước hắn còn tưởng rằng là người của Yêu tộc...
- Ầm!
Cho dù hắn đã nhắc nhở, thế nhưng Lạc Thanh Chu có tốc độ quá nhanh, Lạc Trường Thiên lại trúng độc, còn chưa kịp phản ứng, đã bị va chạm mạnh vào lồng ngực, bị đụng bay ra ngoài, nặng nề mà đập vào một nửa tường viện phía sau.
Tường viện ầm vang sụp đổ.
Lạc Trường Thiên chật vật té ngã trên mặt đất, lồng ánh sáng hộ thể trên người trực tiếp bị đụng vỡ vụn, toàn bộ lồng ngực có chút sụp đổ xuống.
Còn chưa chờ hắn từ dưới đất nhảy dựng lên, trên nắm tay Lạc Thanh Chu nổ bắn ra kim quang, lôi điện lấp lóe, lại ‘Oanh’ một quyền đập xuống, triệt để nện tan tất cả khí lực của hắn, để hắn lại không có cơ hội phản kháng.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Lạc Thanh Chu giơ lên nắm đấm, lôi điện quấn quanh, trong nháy mắt nện xuống mấy chục quyền.
Quyền quyền trí mạng.
- A! Trường Thiên...
Vương thị thê lương thét lên, nằm bên trong phế tích liều mạng giãy dụa, muốn bò qua.
Lạc Diên Niên thì toàn thân run rẩy, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng...
- Oanh!
Lạc Thanh Chu hạ một quyền cuối cùng.
Lôi điện lấp lóe, Lạc Trường Thiên triệt để mất mạng, hài cốt không còn, hồn phi phách tán.
Nhưng đầu hắn vẫn như cũ hoàn hảo không chút tổn hại.
Trong tiếng thét chói tai tuyệt vọng của Vương thị, Lạc Thanh Chu cắt lấy đầu Lạc Trường Thiên, giơ tay ném một cái, rơi vào trong ngực nàng, nói:
- Đây là tên thứ hai.
Nói rồi đón gió tuyết, đi tới trước mặt Lạc Diên Niên, bắt lại tóc của hắn, trong lúc Vương thị hoảng sợ tuyệt vọng cầu khẩn, tay làm ra hình đao chèm xuống, ‘Oa’ một tiếng, lại cắt mất đầu Lạc Diên Niên, ném vào trong ngực của nàng, nói:
- Đây là tên thứ ba... Lần này, cả nhà các ngươi đều chết trong ngực của ngươi, ngươi hẳn là rất hài lòng?
Vương thị trừng to mắt, há to mồm, trong cổ họng phát ra từng tiếng rống khàn khàn, toàn thân kịch liệt run rẩy, răng run lên, rốt cuộc nói không nên lời một câu.
Lạc Thanh Chu nghe được tiếng bước chân ồn ào trong phủ, cuối cùng nhìn nàng một cái, quay người đi ra cửa ra vào.
Vương thị đột nhiên điên cuồng hét lớn:
- Tiểu tạp chủng! Có gan ngươi cũng giết ta! Ngươi....
- Xoát!
Lạc Thanh Chu đi tới bên ngoài cửa, ngón tay khẽ động, chuôi phi kiếm vẫn như cũ dừng ở trong tiểu viện trong nháy mắt vòng quanh dạo qua cổ Vương thị một vòng, cắt rơi mất đầu của nàng.
- Ngươi cho rằng ta sẽ giữ lại ngươi? Ta chỉ không muốn ô uế tay của ta mà thôi.
Lạc Thanh Chu thu phi kiếm, rất nhanh biến mất ở trong gió tuyết.
Khi người nha môn và Cẩm Y vệ vội vàng chạy đến, chỉ thấy được thi thể cùng máu tươi đầy đất...
Gió tuyết vẫn như cũ, nhưng cả viện đều là màu đỏ.
Mà thân ảnh với một bộ nho bào giống như chưa hề xuất hiện qua...
Đã là chạng vạng tối.
Sắc trời lờ mờ, tuyết rơi im ắng.
Trên đường phố, người đi đường thưa thớt, rất nhiều người bán hàng rong sớm đã thu sạp hàng về nhà.
Thành nam, ngõ hẻm Thập Bát.
Đầu đường cách đó không xa, thợ sửa giày đang khoác áo bông thật dày, mang theo mũ cũ nát, vẫn cúi đầu nghiêm túc may vá giày trong tay.
Hắn thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu, nhìn một chút cửa ngõ cách đó không xa, giống như bởi vì cúi đầu nhìn kim khâu quá lâu, con mắt có chút khó chịu.
Cửa ngõ trống trơn, cũng không có bóng người.
Khi hắn may vá xong giày trong tay, lần nữa lúc ngẩng đầu lên, lại đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh đứng trước mắt mình.
Thân ảnh kia nắm một con ngựa, mặc một thân trang phục màu đen, đầu đội mũ rộng vành, dưới mũ rộng vành lộ ra một gương mặt thiếu niên với tướng mạo bình thường.
Thiếu niên lúc này đang cúi đầu nhìn hắn, gặp ánh mắt hắn nhìn đến, mở miệng hỏi:
- Kim khâu này của ngươi có thể may vá mọi thứ à?