Hắn bị gãy mất một cánh tay, lại lần nữa nhảy lên một cái.
Ai ngờ Lạc Thanh Chu cũng không lại cho hắn bất cứ cơ hội nào, trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn, ‘Oanh’ một quyền lại đánh về phía lồng ngực hắn.
Lão thái giám tránh cũng không thể tránh, lồng ánh sáng hộ thể toàn thân càng tăng thêm cường độ, nhấc ngang cánh tay còn lại đón đỡ.
- Oanh!
Hắn lại một lần nữa bị đập bay ra ngoài.
- Răng rắc!
Cánh tay còn lại lần nữa bị đánh gãy.
Còn chưa chờ hắn rơi xuống đất, Lạc Thanh Chu đã lao nhanh tới, ‘Oanh’ một quyền, lần nữa đánh tới lồng ngực hắn.
Lần này, trực tiếp đập vào lồng ánh sáng hộ thể trên người hắn.
- Ông
Lồng ánh sáng hộ thể gào thét một tiếng, xuất hiện vết rách.
Lão thái giám nặng nề đập vào mặt đất, còn chưa chờ hắn hồi khí trở lại, nắm đấm của Lạc Thanh Chu lần nữa nặng nề đập xuống.
Lần này, lồng ánh sáng hộ thể toàn thân hắn trong nháy mắt bị nện tan thành mảnh nhỏ.
Lão thái giám lập tức kinh hãi thét lên:
- Tiểu tử, ngươi không thể giết ta! Ta là...
Lạc Thanh Chu ra một quyền đập vào trên cổ họng của hắn, trực tiếp nện đứt cổ hắn, để hắn triệt để không thể phát ra âm thanh.
Lập tức lại một quyền đập vỡ bộ ngực của hắn.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Sấm sét vang dội, quyền như mưa xuống.
Đầu, thân thể lão thái giám trong nháy mắt đều bị nện nát nhừ, không thành hình người, triệt để mất mạng.
- Tư
Lôi điện quấn quanh, trực tiếp đốt cháy hắn đen thui, ngay cả hồn phách cũng đốt cho phi hôi yên diệt.
Từ khi phòng ốc sụp đổ, đến khi lão thái giám bay ra ngoài tái chiến, nói ra dài dòng, kì thực chỉ qua mấy tức thời gian ngắn ngủi.
Hai Đại Võ Sư đọ sức, tốc độ nhanh đến mơ hồ, trong nháy mắt đã hạ màn!
Sau khi lão thái giám bị ầm ầm mấy quyền nện thành một bãi bùn nhão, Lạc Diên Niên cùng Vương thị bị xà ngang và gạch ngói vụn đè ở phía dưới thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Hai người đầu rơi máu chảy, đầy người chật vật, một bên đẩy ra xà ngang trên người, vừa gửi hi vọng lão thái giám có thể kéo dài thêm một chút.
Lúc Lạc Thanh Chu đi đến trước mặt bọn hắn, bọn hắn mới kịp phản ứng.
Lạc Diên Niên ngừng giãy dụa, mặt mũi tràn đầy máu tươi mà nhìn thiếu niên quen thuộc mà xa lạ trước mắt, bờ môi khẽ run, yên tĩnh mấy giây, tiếng nói hơi khàn, mở miệng:
- Ta chỉ muốn biết, ngươi đến cùng từ lúc nào bắt đầu tu võ...
Lạc Thanh Chu nhìn hắn có bộ dáng thê thảm, vẫn như cũ mặt không gợn sóng, nói:
- Lúc ở Thành Quốc phủ thì ta đã bắt đầu.
Vương thị bên cạnh tóc tai bù xù, lập tức the thé nói:
- Không có khả năng! Không có khả năng! Trong phủ căn bản sẽ không có người chỉ cho tiểu tạp chủng ngươi tập võ, ngươi....
- Xoát!
Hàn mang lóe lên, Lạc Thanh Chu ra một kiếm chém rụng cánh tay đang đẩy xà ngang trên người nàng.
- A....
Vương thị lập tức kêu thê lương thảm thiết một tiếng, toàn thân kịch liệt run rẩy, gương mặt trở nên càng thêm vặn vẹo.
Máu tươi phun ra, tay gãy rơi vào bên trong phế tích.
Lạc Thanh Chu cầm hắc bạch kiếm chưa thấm một tia máu, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng nói:
- Trong phủ cũng không có người dạy ngươi ác độc cùng tàn nhẫn, sao ngươi lại học được? Có nhiều thứ, vốn chính là trời sinh, không cần ai dạy.
Vương thị đau đến toàn thân run rẩy, khóc nói:
- Tiểu tạp chủng, ngươi... Ngươi chết không yên lành! Ngươi giết Ngọc nhi của ta, ngươi sẽ bị thiên lôi đánh! Trưởng tử Trường Thiên của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, nhất định sẽ giết sạch ngươi và những tiện nhân Tần gia kia, giết hết, một tên cũng không để lại.
- A!
Lần này, Lạc Thanh Chu ra một kiếm chém rụng cánh tay Lạc Diên Niên.
Máu tươi phun ra, thân thể Lạc Diên Niên run lên, lại cắn răng, không có hét thảm một tiếng.
Vương thị lần nữa tuyệt vọng thét lên.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Ta nói, ta không chỉ giết con trai yêu quý của ngươi ở trước mặt ngươi, còn muốn giết trượng phu ngươi ở trước mặt ngươi. Đương nhiên, còn có trưởng tử của ngươi.
Vừa nghe lời này, Vương thị lập tức toàn thân run lên, trừng to mắt nhìn về phía hắn.
Lạc Diên Niên lúc đầu đã nhắm mắt đợi chết cũng đột nhiên mở mắt ra, đỏ hồng mắt nhìn hắn chằm chằm, tựa hồ rốt cục kịp phản ứng, cắn răng nói:
- Ngươi... Ngươi cố ý đả thương ta, sau đó đào tẩu, chính là vì dẫn Trường Thiên trở về...
Lạc Thanh Chu nhìn hắn biểu lộ ra vẻ phẫn nộ cùng sợ hãi, thản nhiên nói:
- Ta ẩn nhẫn lâu như vậy mới động thủ, tự nhiên muốn giết chết hết cả nhà các ngươi, một tên cũng không để lại! Lúc trước các ngươi hại mẫu thân của ta thế nào, vũ nhục ta thế nào, hôm nay, ta muốn hoàn trả gấp trăm lần.
Dứt lời, trong tay hắc bạch kiếm lóe lên hàn mang, lần nữa chém rụng cánh tay kia của hắn.
- Xoạt!
Máu tươi dâng trào, trong nháy mắt nhuộm đỏ mặt đất bị vùi lấp dưới người hai người.