- Răng rắc!
Một tiếng xương cốt đứt gãy vang lên.
Thân hình cao lớn của Lạc Diên Niên đột nhiên bay ngược về phía sau, toàn bộ cánh tay đột nhiên co rụt lại về sau, trực tiếp bị đánh đến thay đổi phương hướng, cơ bắp, xương cốt trên cánh tay đều ‘Rắc’ một tiếng, nổ tung lên.
- Ầm!
Hắn nặng nề ngã vào bên trên hành lang, tay áo trên toàn bộ cánh tay nổ tung, huyết nhục tung tóe, có thể thấy được xương cốt trắng bên trong.
Một cỗ đau nhức kịch liệt đến tận trái tim đánh tới.
Hắn lại chỉ nhìn cánh tay của mình một chút, sau đó bắp thịt trên mặt co quắp, khó tin nhìn về phía thiếu niên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích trong đình viện.
Gió tuyết vẫn như cũ thổi tới.
Áo bào thiếu niên hơi lung lay, vẫn như cũ là gương mặt quen thuộc mà lạnh lùng kia, nhưng giờ khắc này lại trở nên quá ư là lạ lẫm.
Hắn cảm giác giống như đang nằm mơ.
Mà Vương thị đứng bên cạnh hắn càng là biểu lộ ngây người như phỗng.
Toàn bộ đình viện đột nhiên yên tĩnh như chết.
Dưới người Lạc Diên Niên rất nhanh biến thành một vũng máu.
Hắn run rẩy nằm ở nơi đó, trong lúc nhất thời, trong đầu trống rỗng, vẫn như cũ nhìn thân ảnh vốn nên là thư sinh yếu đuối trong đình viện kia, mặt mũi tràn đầy biểu lộ đờ đẫn.
- Lạc Diên Niên.
Lạc Thanh Chu buông lỏng nắm đấm ra, đón gió tuyết, chậm rãi đi về phía hắn:
- Hiện tại, ngươi hẳn phải biết đáp án rồi chứ? Các ngươi để cho ta mất đi mẫu thân, như vậy, ta sẽ để các ngươi mất đi đứa con trai các ngươi yêu thương nhất. Đương nhiên, cái này còn xa xa còn không đủ.
Mặt mày Vương thị đột nhiên méo mó run rẩy nói:
- Không có khả năng! Không có khả năng! Ngươi rõ ràng chính là một thư sinh tay trói gà không chặt, ta lúc đầu khi nhục mẫu thân ngươi, khi nhục ngươi, ngươi căn bản cũng không có bất kỳ sức phản kháng gì, ngươi làm sao có thể là võ giả? Ai dạy ngươi? Tần gia? Không có khả năng! Ngươi căn bản không có khả năng nhanh như vậy có loại bản sự này, ngươi ở Tần gia căn bản cũng không có luyện võ! Ngươi... Ngươi...
Ánh mắt Lạc Thanh Chu bình tĩnh nhìn về phía nàng, hơi nhấc ngón tay, một thanh phi kiếm vờn quanh quanh thân, lập tức ‘Oa’ một tiếng, cắt mất tán cây của một cây đại thụ bên cạnh, trong nháy mắt lại bay trở về đến trong tay hắn.
- Xoạt!
Tán cây rơi vào trên mặt đất, hất tung bông tuyết đầy đất.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Vương Vân, hình tượng này, ngươi hẳn là quen thuộc chứ? Đầu của con trai ngươi cũng là rơi xuống như thế này, ngươi hẳn là vẫn còn ghi tạc trong đầu nhỉ?
- A ——
Vương thị lập tức hét lên một tiếng, giống như lên cơn điên, mặt mày méo mó, hai mắt đỏ hồng, giương nanh múa vuốt nhào về phía hắn.
- Ầm!
Lạc Thanh Chu tung một cước đá vào trên bụng của nàng, trực tiếp đá nàng bay ra ngoài, nặng nề mà ngã xuống bên cạnh Lạc Diên Niên:
- Đừng nóng vội, thống khổ hơn còn ở đằng sau. Ta lần trước cắt mất đầu nhi tử ngươi ở ngay trước mặt ngươi, hiện tại, ta muốn cắt mất đầu trượng phu ngươi ở ngay trước mặt ngươi... Ta rất muốn nhìn thấy bộ dáng khàn cả giọng, đau đến không muốn sống của ngươi, ta tin tưởng mẫu thân ta cũng rất muốn nhìn.
Hắn lấy ra chuỷ thủ, vừa nói, vừa đi về phía hai người.
Vương thị phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, cắn răng nói:
- Súc sinh! Tiểu súc sinh! Ngươi chết không yên lành.
Lạc Thanh Chu đứng ở trước mặt Lạc Diên Niên, nhìn hắn nói:
- Lạc Diên Niên, ngươi khi đó vũ nhục mẫu thân của ta, lại cấu kết cùng bọn hắn hại chết mẫu thân của ta, hôm nay, ta muốn cắt mất đầu của ngươi, đào ra tim của ngươi để tế mẫu thân của ta trên trời có linh thiêng.
- Hắc!
Đang lúc hắn muốn nâng lên chủy thủ trong ta, cửa ra vào đột nhiên có một thân ảnh lướt nhanh vào, chớp mắt đã tới, lập tức ‘Oanh’ một quyền đánh tới phía sau lưng của hắn.
Lạc Thanh Chu đột nhiên quay người, đánh tới một quyền, nặng nề đánh vào nắm đấm kia.
- Ầm!
Một cỗ lực lượng khổng lồ thông qua cánh tay, truyền tới.
Cánh tay Lạc Thanh Chu đột nhiên chấn động, toàn bộ thân thể bay ngược mà ra, bay thẳng vào trong nhà, đập vỡ cái bàn trong phòng, hung hăng ngã xuống mặt đất.
Hắn lập tức nhảy dựng lên từ dưới đất, nhìn về phía bên ngoài.
Dưới hành lang, trên bậc thang, một lão giả thấp nhỏ mặt trắng, người mặc phục thị thái giám đứng đấy, lúc này đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, gặp hắn đứng dậy, trên mặt lập tức lộ ra một vẻ kinh ngạc, giọng the thé nói:
- Hảo tiểu tử, ăn một quyền của ta lại còn có thể bình yên vô sự đứng lên, quả nhiên có chút bản sự. Chỉ là tu vi Võ Sư hậu kỳ có thể có thực lực như vậy, khó trách dám một mình đơn độc xông vào Trung Vũ Bá tước phủ. Bất quá, tiểu tử, hôm nay ngươi xui xẻo, ta vừa hay ở chỗ này, ngươi ngoan ngoãn nằm xuống đi.