- Ta thật hận không thể lập tức đi giết sạch toàn bộ nam nữ già trẻ Tần gia, báo thù rửa hận cho Ngọc nhi đáng thương của ta! Không, ta muốn bán những tiện nhân kia của Tần gia vào kỹ viện, để ngàn người cưỡi, vạn người nhục, để tiết mối hận trong lòng!
Lạc Diên Niên nhíu mi, nhìn về phía nàng nói:
- Gần đây chuyện ở tiệm chế áo của Tần gia là ngươi phái đi người quấy rối?
Vương thị cắn răng nói:
- Ta muốn để bọn hắn, không làm được bất kỳ việc làm ăn nào tại kinh đô! Ta muốn để bọn hắn nhà phá người vong.
Lạc Diên Niên nhìn vẻ oán hận trên mặt nàng, trầm mặc xuống.
Vương thị oán hận tiếp tục nói:
- Còn có tên tiểu tạp chủng kia, thứ đê tiện bò ra từ trong bùn vậy mà cũng vọng tưởng thi đậu tiến sĩ, hắn nằm mơ! Ta muốn để Trường Thiên hành hạ hắn đến chết.
Lạc Diên Niên nhìn nàng một cái, đang muốn nói chuyện, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cửa tiểu viện.
Một thân ảnh quen thuộc mặc nho bào, đón gió tuyết, từ cửa ra vào chậm rãi đi đến.
Lạc Diên Niên kinh ngạc một chút, nước trà trong tay có chút nhộn nhạo.
Vương thị tựa hồ cũng đã nhận ra không đúng, ngẩng đầu, xuyên thấu bông tuyết đang bay xuống, nhìn về phía cửa ra vào, con ngươi lập tức co rụt lại.
- Ta hôm nay đến là có một vấn đề muốn hỏi các ngươi.
Một thư sinh thiếu niên mặc nho bào, ôn tồn lễ độ, chậm rãi đi tới từ trong gió tuyết, đứng ở chính giữa tiểu viện, thần sắc bình tĩnh nhìn bọn hắn.
- Mẫu thân của ta, là các ngươi giết chết sao?
- Ta muốn nghe được các ngươi chính miệng trả lời.
Gió tuyết vẫn như cũ.
Trong tiểu viện đột nhiên hoàn toàn tĩnh mịch.
Thiếu niên đứng ở trong đình viện, vẫn như cũ là khuôn mặt quen thuộc, chỉ là khí chất lạ lẫm mà đặc biệt, cho dù là gió tuyết lạnh thấu xương, cũng che giấu không được.
Bên trên Hành lang.
Nắm đấm trong tay áo Lạc Diên Niên chậm rãi nắm chặt.
Sắc mặt Vương thị lập tức trở nên vô cùng âm trầm, âm thanh đột nhiên sắc nhọn:
- Tiểu tạp chủng, ngươi làm thế nào tiến vào đây?
Ánh mắt Lạc Thanh Chu yên tĩnh nhìn nàng, nói:
- Đi tới. Vấn đề của ta, hai vị có thể trả lời không?
Vương thị cười lạnh một tiếng, nói:
- Mẫu thân tiện nhân kia của ngươi chết rồi, không phải một loại giải thoát à? Đối với ngươi mà nói, hẳn là một chuyện tốt nữa đó? Thứ lẳng lơ không biết xấu hổ kia, ngàn người cưỡi, vạn người nhục, là giống loài đê tiện, nếu như còn sống, với thân phận người ở rể của Tần gia, cử nhân đại lão gia của ngươi há không phải là tiểu tạp chủng người người chế giễu? Ngay cả cha của nhi tử mình là ai cũng không biết, nàng làm sao còn có mặt mũi sống sót?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Vương Vân, vậy sao ngươi còn mặt mũi sống sót? Con của ngươi chết ở trong ngực của ngươi, ở trước mặt ngươi bị người cắt mất đầu, máu tươi phun ra tràn đầy mặt mũi ngươi, ngươi lại không biết hung thủ là ai, càng không có biện pháp báo thù cho hắn. Cả ngày ngoại trừ trời tối người yên thút thít vô dụng, trừ uất ức nói nhớ hắn ra, ngươi sẽ còn làm chuyện gì? Chính ngươi ở trong phủ này hưởng thụ tước vị cáo mệnh phu nhân, lại quên đi nhi tử đang chôn ở bên trong đất vàng, thân thể hôi thối bị giòi bọ gặm ăn. Ngươi ngay cả một con chó cũng không bằng, chí ít chó cảm thấy khi mình không có tác dụng gì với chủ, sẽ còn sủa loạn ra ngoài cửa vài tiếng, hoặc ngoắc ngoắc đuôi mừng chủ đi đâu về nhà, ngươi thì sao?
- Tiểu tạp chủng! Ngươi....
Vương thị lập tức run rẩy cả người, nghiến răng nghiến lợi, giọng the thé nói:
- Người đâu! Người đâu! Bắt tiểu tạp chủng này lại, lột nát cả người hắn cho chó ăn cho ta.
Nhưng ngoài cửa yên tĩnh im ắng, cũng không ai tiến đến.
Chỉ có âm thanh cơn gió thổi bông tuyết xẹt qua tiểu viện.
Vương thị nhìn cửa ra vào, giật mình, lập tức cảm thấy thấy lạnh cả người, từ lòng bàn chân, một mực lên tới trán.
Sắc mặt Lạc Diên Niên bên cạnh âm lệ mà nhìn thiếu niên quen thuộc mà xa lạ trong đình viện, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Ngươi thế nào biết tình huống Ngọc nhi lúc bị giết?
Lạc Thanh Chu nhìn về phía hắn, ánh mắt yên tĩnh nói:
- Lạc Diên Niên, thời điểm ngươi hại mẫu thân của ta, hẳn là không có nghĩ tới, nhi tử ngươi yêu thương sẽ bị người đánh cho tàn phế, sau đó lại bị người ta cắt mất đầu ở trước mặt các ngươi nhỉ?
Lạc Diên Niên nắm chặt nắm đấm, áo bào trên người phồng lên, trong mắt bắn ra sát ý âm lãnh:
- Tiểu súc sinh, lão phu trước hết giết ngươi! Lại đi giết người Tần gia.
Dứt lời, ‘Sưu’ một tiếng lướt tới, ‘Oanh!’, đột nhiên đánh ra một quyền đập tới mặt của hắn.
Bông tuyết bay cuộn, trong không khí lập tức vang lên một trận tiếng rít chói tai.
Một quyền này, lực nặng ngàn cân.
- Oanh!
Lạc Thanh Chu một bộ nho bào, đứng tại chỗ không động, mắt thấy hắn đánh tới một quyền, không tránh không né, đột nhiên nâng lên nắm đấm, quyền mang lóe lên, ‘Oanh’ một tiếng, nặng nề mà đập vào nắm đấm của đối phương.