Mặt mũi Vương thị đang nằm ở trên mặt đất tràn đầy oán độc, giọng the thé nói:
- Tôn công công, đánh tiểu tạp chủng này cho tàn phế! Ta muốn tự tay thiên đao vạn quả hắn.
- Đại Võ Sư sao?
Lạc Thanh Chu nhìn lão thái giám ngoài cửa, híp híp con ngươi, đột nhiên thân ảnh lóe lên, bay lên nóc nhà.
- Muốn chạy?
Lão thái giám ‘Sưu’ một tiếng lao nhanh tới, nhảy vọt một cái, cũng bay lên theo nóc nhà, xông về cái lỗ lớn trên nóc nhà vừa rồi bị phá vỡ.
Ai ngờ đầu của hắn cừa tiến vào lỗ lớn, một bồng vôi trắng lớn ‘Phốc’ một tiếng bay xuống.
Hắn không biết là vật gì, không dám đón đỡ, lập tức đánh ra một quyền, thân thể cấp tốc rơi xuống, đợi đánh tan hết những bột phấn kia, lại lập tức nhảy lên trên.
Đi!
Một loạt động tác, nước chảy mây trôi, nhanh chóng tuyệt luân, cơ hồ chỉ trong thời gian chớp mắt.
Nhưng chờ hắn nhảy lên nóc nhà, lại phát hiện thiếu niên kia đã chạy mất dạng, biến mất không thấy gì nữa.
Hắn đang muốn đuổi theo, cúi đầu nhìn trong phòng một chút, đành phải hừ lạnh một tiếng, thân ảnh lóe lên, từ mái hiên nhảy xuống, nhìn về phía Lạc Diên Niên bên trên hành lang, nói:
- Lạc đại nhân, tiểu tử kia đã chạy, bất quá hộ vệ trong phủ ngươi đều bị giết, nha hoàn hạ nhân đều bị mê choáng, có khả năng còn có sát thủ khác, ta không dám rời đi. Ngươi mau mau gọi Lạc chỉ huy sứ và Cẩm Y vệ trở về, điều tra khắp nơi một phen.
Cánh tay Lạc Diên Niên đau đớn khó chịu, sắc mặt trắng bệch, miệng không thể nói.
Vương thị ở một bên cuống quít từ trong ngực móc ra một khối ngọc bội, đột nhiên ‘Ba’ một tiếng nện xuống đất.
Ngọc bội lóe lên ánh sáng, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.
Vương thị khóc nói:
- Lão gia, ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì, Trường Thiên lập tức sẽ trở về... Chúng ta đã biết tiểu tạp chủng kia là hung thủ, nhất định phải để nói cho Trường Thiên để nhi tử chúng ta bắt hắn thiên đao vạn quả, giết hết toàn bộ người trong Tần phủ, một tên cũng không để lại.
Thân thể Lạc Diên Niên run rẩy, ánh mắt phức tạp, vẫn như cũ khó tin lẩm bẩm nói:
- Tiểu súc sinh kia, sao lại thế... Thế nào lại là võ giả?
Lúc này, đã là chạng vạng tối.
Ngoại thành, thành nam, ngõ hẻm Thập Bát.
Trong Đao phủ, Lạc Trường Thiên đang đứng ở trong viện, trong tay cầm một thanh đại đao kim quang lóng lánh, dưới đao là Đao Thành Không bị trói hai tay, da tróc thịt bong tóc tai bù xù.
Mà dưới mái hiên đối diện thì là Đao tỷ mặt đầy nước mắt.
Đao tỷ đứng ở nơi đó, nắm trong tay đao bản rộng của mình, ánh mắt quyết tuyệt nhìn một màn trước mắt.
Nội viện có hai mươi tên Cẩm Y vệ võ trang đầy đủ đứng đấy nhìn chằm chằm.
Lưỡi đao trong tay Lạc Trường Thiên đã rơi vào trên cổ Đao Thành Không, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn thiếu nữ dưới mái hiên, nói:
- Còn có thời gian một nén hương, ta hi vọng ngươi có thể suy nghĩ kỹ càng. Là nói cho ta lời nói thật, hay là muốn tận mắt nhìn thấy phụ thân ngươi bị ta chặt đầu, máu tươi đầy viện ở trước mặt ngươi.
Đao tỷ run rẩy nắm chặt đao trong tay, ánh mắt quyết tuyệt nhìn hắn, không nói một lời.
Mà Đao Thành Không quỳ trên mặt đất thì đột nhiên ngẩng đầu, suy yếu nói:
- Linh nhi, không được liều mạng vì cha, ngươi là đệ tử Lăng Tiêu tông, bọn hắn không dám giết ngươi. Ngươi đi đi, chờ một lúc trở về nhặt xác cho cha là được. Cha chết không có gì đáng tiếc, ngươi cũng không cần áy náy, càng không được bởi vì áy náy mà bồi cha cùng một chỗ...
- Cha từ nhỏ đã dạy ngươi, phải trọng tình nghĩa, ngươi làm rất tốt, cha vì ngươi mà cảm thấy kiêu ngạo. Sau khi cha đi, ngươi hãy đi Lăng Tiêu tông đi. Cha chỉ có một nguyện vọng, hi vọng ngươi trước hai mươi tuổi có thể tìm một nhà khá giả gả đi.
Nói đến đây, hắn trầm mặc một chút, lại nói:
- Ngươi vì tiểu tử kia bỏ ra nhiều như vậy, xem ra đối với hắn không chỉ là tình cảm của bằng hữu. Không quan hệ, cha suy nghĩ kỹ rồi, chỉ cần ngươi thực tình yêu thích hắn, chỉ cần hắn đối tốt với ngươi, dù cho ngươi đi làm...
Đao tỷ đột nhiên khóc nói:
- Ta chết cũng sẽ không đi làm thiếp! Ta sẽ không bán đứng hắn, cũng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn cha bị bọn hắn giết chết. n dưỡng dục của cha, nữ nhi không thể báo đáp, hôm nay liền theo cha chết cùng một chỗ.
Nói xong, đao bản rộng trong tay ‘Ông’ một tiếng, sáng lên một vòng đao mang.
Mặt mũi nàng tràn đầy quyết tuyệt nói:
- Hôm nay nữ nhi ít nhất phải giết thêm mấy chó săn của triều đình, để chúng chết theo hai cha con chúng ta!
Cẩm Y vệ ở bốn phía, đều ‘Xoát’ rút ra đao bên hông.
Trong mắt Lạc Trường Thiên lóe lên hàn mang, giơ lên đại đao màu vàng kim trong tay, nhắm ngay cổ Đao Thành Không.
Đúng vào lúc này, cửa ra vào đột nhiên truyền đến một tiếng quát to: