Thân ảnh xanh nhạt lần nữa nói:
- Ta không hề tức giận.
Lạc Thanh Chu nói:
- Vậy Nguyệt tỷ tỷ có thể thu hồi vầng sáng, để cho ta nhìn một chút không?
Thân ảnh xanh nhạt không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta chỉ muốn xác định, Nguyệt tỷ tỷ không có chuyện gì, cũng không có tức giận, như thế thì ta mới có thể an tâm.
Thân ảnh xanh nhạt lại trầm mặc trong chốc lát, sau đó chậm rãi triệt hồi vầng sáng trên người.
Một bộ váy áo xanh nhạt, mái tóc đen nhánh, rũ xuống bên hông, dáng người cao gầy tinh tế, bóng lưng cùng khí chất đều xinh đẹp như tranh vẽ.
Lạc Thanh Chu tới gần nàng, tiến tới, nhìn về phía gương mặt của nàng.
Dung nhan thanh lãnh, sắc mặt tái nhợt, hai con ngươi thanh tịnh thâm thúy, giống như bầu trời đêm, không nhìn ra cảm xúc khác trên mặt.
Lạc Thanh Chu nói khẽ:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi quả nhiên bị thương, sắc mặt không tốt lắm.
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Nghỉ ngơi một đêm liền tốt.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu phức tạp nhìn nàng, không nói gì thêm.
Nàng thì vẫn như cũ thần sắc tỏ ra thanh lãnh nhìn qua đêm tối xa xa.
Bên trên lầu các, bông tuyết im ắng bay xuống.
Hai người đều trầm mặc.
Toàn bộ Tây Hồ yên tĩnh im ắng. Ngay cả tiếng gió nghẹn ngào tựa hồ cũng đã biến mất.
Một lúc sau, thân ảnh xanh nhạt mới quay đầu, đối mặt với ánh mắt của hắn, nói:
- Nhìn đủ chưa?
Lạc Thanh Chu lắc đầu.
Lông mi thân ảnh xanh nhạt có chút rủ xuống, nhìn thoáng qua thân thể hắn cơ hồ dán lên trên người mình, nói:
- Ngươi cách ta quá gần.
Lạc Thanh Chu giật mình, thân thể thoáng cách xa một chút.
Thân ảnh xanh nhạt lại trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng nói:
- Trời đã sắp sáng rồi, ngươi lần này tấn cấp Phân Thần cảnh, vô luận là phi kiếm, hay là phụ thân thuật, đều sẽ tiến thêm một bước. Thần hồn ngươi bây giờ, có thể một phân thành hai, một cái tiếp tục khống chế nhục thân, một cái có thể tùy tiện xuất ra. Ngự kiếm, phụ thân các loại, có thể cùng một chỗ tiến hành. Bất quá ngươi hẳn còn chưa biết làm như thế nào, bây giờ ta dạy ngươi.
- Còn có, ta chỗ này có hai kiện công pháp, rất thích hợp cho ngươi bây giờ tu luyện. Kiện thứ nhất là Liễm Tức Thuật, không giống với Liễm Tức Thuật mà trước đó ta truyền thụ cho ngươi, công pháp lần này có thể ẩn tàng và biến hóa tu vi nhục thân và thần hồn của ngươi. Dù ngươi động thủ cùng người khác, chỉ cần ngươi dùng công pháp này, không ai có thể nhìn ra tu vi thật sự của ngươi, ngươi có thể tùy tiện thiết trí khí tức tu vi của mình, mê hoặc địch nhân.
- Kiện công pháp thứ hai, là thần hồn ngự vật thuật, tu luyện xong, chỉ cần hồn lực ngươi đủ mạnh, ngươi có thể cầm lấy bất kỳ vật gì trong hiện thực...
Ánh mắt Lạc Thanh Chu phức tạp mà nhìn nàng, cảm kích nói:
- Đại ân của Nguyệt tỷ tỷ, ta....
- Đi theo.
Không đợi hắn nói xong, thân ảnh xanh nhạt lóe lên, bay về phía hồ nước.
- Xóa!
Trời tờ mờ sáng.
Chỗ sâu dưới đáy hồ đột nhiên xuất hiện một thanh phi kiếm.
Phi kiếm kia như một con cá xanh, lấy tốc độ cực nhanh, vạch nước mà đi tại đáy hồ, trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
Lạc Thanh Chu đứng trên một tảng đá ở đáy hồ, thần niệm theo phi kiếm cùng nhau cấp tốc tiến lên.
Trọn vẹn phi hành gần ngàn mét mới quay đầu trở về.
Tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới!
Hắn bây giờ đã đột phá đến Phân Thần cảnh, khoảng cách điều khiển phi kiếm có thể thẳng tới ngàn mét, mà thúc đẩy tự nhiên, có thể chớp mắt mà đi, chớp mắt mà quay về.
Đồng thời, uy lực cũng nước lên thì thuyền lên, lúc trước không thể so sánh nổi.
Luyện tập phi kiếm một hồi, hắn thấy được một con cá không vội không chậm bơi qua từ trước người.
Thần niệm của hắn khẽ động, một cái bóng mờ bay ra từ đỉnh đầu, trong nháy mắt chui vào trong cơ thể con cá.
Lập tức, khống chế con cá, nhanh chóng bơi về phía trước.
Đây là tiêu chí của cảnh giới Phân Thần cảnh, thần hồn một phân thành hai, mỗi bên làm chủ riêng.
Một nửa của Thần hồn của hắn vẫn như cũ đứng tại trên tảng đá không động, mà đổi thành một nửa thần hồn thì phụ thân vào con cá, nhanh chóng bơi về phía trước.
Có kỹ năng này, về sau hắn có thể bất cứ lúc nào thần hồn xuất khiếu, không lại sợ hãi nhục thân không có người trông coi.
Cho dù hắn đi trên đường, hoặc nói chuyện với người khác, cũng có thể một nửa thần hồn xuất khiếu, ngự kiếm đi giết người, giết người xong lại trở lại, cái này thì hắn có chứng minh hoàn mỹ không ở tại hiện trường.
Đương nhiên, hiệu quả khẳng định không có tốt như toàn bộ thần hồn xuất khiếu.
Con cá rất nhanh bơi trở về.
Thần hồn hợp hai làm một.
Lạc Thanh Chu đột nhiên nhảy xuống tảng đá, một tay giơ lên tảng đá dưới chân, ném ra ngoài, thần niệm khẽ động, tảng đá kia lại bay trở về, rơi vào trong tay hắn.