Lạc Thanh Chu ở phía xa yên lặng nhìn một hồi, đi tới, tiến vào bên trong đình, chắp tay, nói khẽ:
- Đại tiểu thư.
Tần Khiêm Gia lấy lại tinh thần, chậm rãi xoay đầu lại, nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu đối mặt ánh mắt nàng, nhìn dung nhan tuyệt mỹ không tì vết trước mắt, giật mình, nhẹ giọng hỏi:
- Đại tiểu thư muốn nghe cố sự không? Câu chuyện về Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Hắn quyết định dùng cố sự tình yêu thê mỹ này thăm dò một chút.
Tần đại tiểu thư an tĩnh nhìn hắn, trên gương mặt đẹp đến mức tận cùng vẫn như cũ không nhìn ra cảm xúc khác, trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng nói:
- Kỳ thực ta không phải không thích nam tử....
Vừa nghe lời này, Lạc Thanh Chu lập tức ngẩn người, ngẩn ngơ, hỏi:
- Vậy Đại tiểu thư đêm nay lúc ăn cơm, nói...
Tần đại tiểu thư vẫn như cũ an tĩnh nhìn hắn, trong con ngươi đen nhánh thâm thúy giống như có lưu quang đang nhấp nháy.
Nàng lại trầm mặc trong chốc lát, nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Ta chỉ không thích... Nam tử hoa tâm...
- Xoát!
Ngoài đình, kiếm ảnh trùng điệp, bông tuyết bay lên.
Thân ảnh một bộ váy áo xanh nhạt đâm ra mấy chiêu cuối cùng về sau, đứng dưới cây hoa lê treo đầy bông tuyết, đưa mắt nhìn về phía trong đình.
- Nha.
Lạc Thanh Chu nghe Tần đại tiểu thư trả lời, ngốc trệ mấy giây, miệng cũng chỉ phun ra một chữ.
Hắn cảm giác có chút xấu hổ.
Đặc biệt là lúc Tần đại tiểu thư nói câu nói này, con ngươi thanh tịnh thâm thúy đang lạnh như băng nhìn hắn.
Trong đình ngoài đình đều đột nhiên lâm vào yên tĩnh.
Chỉ có tiếng bông tuyết bay xuống rất nhỏ cùng tiếng nghẹn ngào của gió lạnh lướt qua đình.
Lạc Thanh Chu không dám đợi tiếp nữa, chắp tay cáo lui:
- Đại tiểu thư, vậy ta đi về trước, trời lạnh, ngươi cũng sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Ngừng một chút, hắn cảm thấy rời đi kiểu này tựa hồ có một loại chột dạ, đành phải lại tăng thêm một câu:
- Ta đi nói cho nhạc mẫu đại nhân một tiếng, miễn cho nàng lo lắng.
Ai ngờ lúc này, Tần đại tiểu thư nhìn hắn, đột nhiên lại mở miệng hỏi:
- Ngươi hoa tâm sao?
Lạc Thanh Chu: - …
Hắn muốn trả lời không hoa tâm, nhưng...
Nhị tiểu thư, Thiền Thiền, Tiểu Điệp, Thu nhi, quận chúa, thậm chí còn có tiểu Bách Linh...
Hắn kiên trì, mặt mũi tràn đầy xấu hổ:
- Đại tiểu thư, ta...
Tần đại tiểu thư an tĩnh nhìn hắn, cũng không nói tiếp.
Lạc Thanh Chu không dám trả lời, cũng không dám dừng lại thêm, vội vàng cúi đầu chắp tay nói:
- Đại tiểu thư, vậy ta đi về trước.
Nói xong, vội vàng rời đi.
Đi tới cửa, nhìn thấy Bách Linh một bộ váy phấn đang đứng ở nơi đó che miệng cười trộm.
Hắn không có để ý nàng, nhanh rời đi giống như chạy trốn.
Bách Linh theo tới tiền viện, giòn tiếng nói:
- Cô gia, thì ra ngươi cũng biết xấu hổ.
Lạc Thanh Chu dừng bước, quay đầu nhìn nàng nói:
- Thỏ thỏ đâu? Cho ta.
Bách Linh biến sắc, lập tức lui lại nói:
- Cô gia, không muốn, người ta không muốn, ngươi vừa rồi chơi....
- Đại bảo!
Lạc Thanh Chu đột nhiên hô một tiếng vào trong phòng.
- Dát ----
Vừa dứt lời, một bé thỏ trắng đột nhiên từ trong nhà chui ra, lập tức thả người nhảy lên, nhảy tới trong ngực của hắn.
Lạc Thanh Chu thu nó vào trong nhẫn trữ vật, bước nhanh rời đi.
- Cô gia! Thỏ thỏ, thỏ thỏ của ta.
Bách Linh lập tức gấp, vội vàng đuổi tới cửa ra vào, kêu lên:
- Cô gia, mau trả thỏ thỏ lại cho ta.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng nói:
- Đêm nay bồi cô gia đi Trích Tiên cư ngủ, cô gia cùng chơi đùa thỏ thỏ với ngươi, có được hay không?
Bách Linh lập tức dừng bước lại, khuôn mặt nhỏ cầu khẩn nói:
- Cô gia, trả thỏ thỏ lại cho ta... Người ta không đi Trích Tiên cư được, người ta phải bồi tiểu thư.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý tới nàng, bước nhanh rời đi.
Bách Linh ở phía sau dậm chân, vừa tức vừa buồn bực:
- Thối cô gia! Xấu cô gia! Quỷ hẹp hòi cô gia! Chơi thỏ thỏ người ta lâu như vậy, không thể để thỏ thỏ của ngươi cho người ta chơi mấy ngày! Ô...
Đợi nàng mang vẻ mặt đầy ủy khuất, trở lại hậu hoa viên, chuẩn bị tìm Thiền Thiền lên án xấu cô gia hẹp hòi, nhìn thấy tiểu thư nhà mình áo trắng như tuyết, đang đứng ngoài đình, đón bông tuyết đang bay đầy trời mà ngẩn người, lập tức an tĩnh lại.
Hạ Thiền cầm kiếm, không nhúc nhích đứng dưới cây hoa lê, đang nhìn nàng.
Bách Linh đứng ở ngoài cửa ra vào giật mình, nhẹ nhàng đi qua, vểnh lên miệng nhỏ tố cáo:
- Tiểu thư, cô gia không chỉ có hoa tâm, còn rất hẹp hòi đây.
Tần đại tiểu thư an tĩnh một hồi nhìn bông tuyết, mới lên tiếng nói:
- Ngày mai hắn còn có việc.
Bách Linh nghe vậy giật mình, nghi ngờ nói:
- Chuyện gì? Làm sao tiểu thư biết?
Tần đại tiểu thư không có trả lời, chậm rãi vươn một ngón tay ngọc nhỏ dài, tiếp nhận một bông tuyết đang rơi xuống.