Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1544. Ta chỉ không thích nam tử hoa tâm (2)




Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:

- Ta vừa rồi ở bên ngoài không phải nghe được ngươi và Thiền Thiền đang nói chuyện sao?

Bách Linh lập tức vén miệng nói:

- Tốt cho cô gia, ngươi vậy mà nghe lén người ta nói chuyện, hừ, hổ thẹn là người đọc sách.

Lập tức đắc ý nói:

- Người ta vừa rồi đang lầm bầm lầu bầu.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, tới gần nàng, thấp giọng hỏi:

- Bách Linh, ta hỏi ngươi một chuyện.

Bách Linh lập tức cảnh giác lui lại, hai tay ôm ngực nói:

- Cô gia, không cho phép lại khi dễ.

Lạc Thanh Chu nói:

- Không khi dễ, ta chỉ hỏi ngươi một việc.

Bách Linh nghe xong, xoay người rời đi, khẽ nói:

- Mới không muốn nói cho ngươi.

Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng màu hồng của nàng đang cẩn thận đi từng bước, thở dài một hơi, đành phải bất đắc dĩ đuổi kịp nàng, từng chút từng chút nàng bế lên, đi vào trong phòng.

Bách Linh lập tức giằng co:

- Cô gia, không muốn... Không muốn...

Lạc Thanh Chu ôm nàng tiến vào gian phòng của nàng, khép cửa phòng lại, sau đó đặt nàng lên giường, thấp giọng hỏi:

- Đại tiểu thư thật không thích nam tử?

Bách Linh nằm ở nơi đó, chăm chú mím miệng nhỏ, không rên một tiếng.

Lạc Thanh Chu đành phải cúi đầu xuống, hôn lên miệng nhỏ của nàng.

Bách Linh vùng vẫy một hồi, thân thể bắt đầu như nhũn ra, không động đậy được nữa.

Một lát sau.

Lạc Thanh Chu buông nàng ra, thấp giọng nói:

- Không phải ta muốn hỏi, là phu nhân muốn biết. Phu nhân rất lo lắng đại tiểu thư, đoán chừng đêm nay thậm chí đi ngủ đều ngủ không ngon.

Bờ môi Bách Linh ướt át, hai con ngươi mê ly nhìn hắn một hồi, dịu dàng nói:

- Ta cũng không biết, tiểu thư lại không có nói với ta.

Lạc Thanh Chu đè ở bên trên thân thể của nàng, lại thấp giọng hỏi:

- Đại tiểu thư bình thường khi tắm, là ngươi hầu hạ?

Bách Linh lập tức cảnh giác nhìn hắn nói:

- Cô gia, ngươi muốn làm gì? Người ta sẽ không nói cho ngươi dáng người của tiểu thư.

Lạc Thanh Chu lại hôn một cái lên miệng nhỏ phấn nộn của nàng, nói:

- Nếu như đại tiểu thư thích nữ tử, khi ngươi hầu hạ tắm, nàng hẳn là sẽ thẹn thùng, hoặc sẽ có biểu hiện cùng cảm xúc dị dạng khác, ngươi chú ý tới sao?

Bách Linh ngậm chặt miệng, hai con ngươi thủy uông uông nhìn hắn, không nói gì.

Lạc Thanh Chu lại đợi một hồi, gặp nàng vẫn không mở miệng, nói:

- Chúng ta chơi thỏ thỏ một lát.

Bách Linh nghe xong, lập tức nói:

- Cô gia, có thể trả lại Đại bảo và Nhị bảo cho ta và Thiền Thiền không? Ta nhớ thỏ thỏ, ngươi... Ngô....

Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu lại hôn lên miệng nhỏ của nàng, sau đó chậm rãi lấy thỏ thỏ ra, mỗi người chơi thỏ thỏ của mình.

Hồi lâu sau mới buông nàng ra nói:

- Nói.

Mặt mũi Bách Linh tràn đầy đỏ bừng, thở hổn hển nói:

- Người ta... Người ta không nhìn thấy... Khi tiểu thư tắm, không cho người khác đi vào...

Lạc Thanh Chu lại hỏi:

- Vậy Đại tiểu thư bình thường đối xử với ngươi, với Thiền Thiền, đều rất bình thường sao?

Bách Linh nói:

- Ừm....

Trong lòng Lạc Thanh Chu đầy nghi ngờ.

Bách Linh điềm đạm đáng yêu mà nhìn hắn, yếu ớt cầu khẩn:

- Cô gia, không muốn... Không muốn khi dễ thỏ thỏ người ta... Có được hay không?

Lạc Thanh Chu lại nói:

- Ta mỗi lần gặp đại tiểu thư, đều thấy nàng đang ngẩn người, ta muốn biết, thân thể của nàng... Có phải có vấn đề hay không?

Bách Linh trầm mặc một chút, nhíu mi nói:

- Đầu óc của tiểu thư, có thể có chút vấn đề, ngay cả mười số cũng không thể đếm hết được, cho nên luôn luôn thích một người ngẩn người....

Lạc Thanh Chu nghe vậy, trầm mặc lại.

Một lát sau, buông lỏng thỏ thỏ trong ngực nàng ra, đứng lên nói:

- Ta đi vườn hoa phía sau nhìn đại tiểu thư.

Đi tới cửa.

Hắn lại thả Đại bảo ra, ném tới trên giường, nói:

- Bách Linh, con thỏ thỏ kia của ngươi còn đáng yêu hơn Đại bảo nhiều, hơn nữa còn không cắn người, nhanh cất kỹ, cẩn thận Đại bảo cắn nó.

Nói xong, ra khỏi gian phòng.

Bách Linh ở lại một hồi, nhìn Đại bảo ở trên giường đang nhìn thỏ thỏ của mình chằm chằm, lập tức thu thỏ thỏ của mình vào, cầm nắm đấm trắng nhỏ nhắn nói:

- Đại bảo ngươi cũng không thể học cái xấu của cô gia, ngươi không thể khi dễ nó.

Đại bảo giống như nghe hiểu, nhún nhảy một cái, chui vào trong ngực của nàng, lề mề mấy lần ở ngực nàng, nheo mắt, cổ nghển lên.

Bách Linh vuốt ve da lông tuyết trắng của nó, bĩu môi thầm nói:

- Đại bảo mới sẽ không cắn nó, rõ ràng là xấu cô gia muốn cắn, hừ.

Trong hậu hoa viên.

Gió lạnh lạnh thấu xương, bông tuyết chậm rãi bay xuống.

Thiếu nữ một bộ váy áo xanh nhạt đang luyện kiếm trong gió tuyết, tốc độ càng lúc càng nhanh, cơ hồ không thấy được thân ảnh đơn bạc kia của nàng.

Mà trong lương đình.

Tần đại tiểu thư một bộ váy trắng, khoác lên áo lông chồn tuyết trắng an tĩnh ngồi ở chỗ đó, đang ngẩn người nhìn bông tuyết bên ngoài lan can.