Bông tuyết kia chậm rãi bị tan bên trên đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng, lập tức hóa thành một giọt nước tuyết lạnh buốt, tuột xuống, biến mất không thấy gì nữa...
Lạc Thanh Chu trở lại Mai Hương Uyển.
Trong tiểu viện, Châu nhi vẫn đang ném phi đao, gặp hắn trở về, cười nói:
- Cô gia, tiểu thư và Mỹ Kiêu quận chúa đã tắm sạch, ngươi có thể vào nhà.
Nói xong, ném ra một thanh phi đao, ‘Phốc’ một tiếng, tinh chuẩn đâm vào hồng tâm trên góc tường, mặt mũi tràn đầy đắc ý nói:
- Cô gia, nô tỳ chuẩn không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Vừa được, qua loa.
Châu nhi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ hơi phồng ra:
- Cô gia, ngươi học phu nhân nói chuyện! Nô tỳ sẽ đi nói cho phu nhân biết!
Lạc Thanh Chu dừng ở bên cạnh của nàng, đột nhiên vươn tay, nắm cái cằm của nàng, hỏi:
- Châu nhi, ngươi tắm rửa chưa?
Châu nhi kinh ngạc một chút, vốn định đẩy tay của hắn ra, lại không dám, nói:
- Còn... Còn không có...
Lạc Thanh Chu nói:
- Thế nhanh đi tắm đi, đêm nay cô gia muốn để ngươi thị tẩm.
Thân thể Châu nhi run lên, mở to hai mắt.
Lạc Thanh Chu buông lỏng nàng ra, đi vào trong phòng, ở dưới mái hiên lại quay đầu nói:
- Nhớ kỹ chuẩn bị kỹ càng bố kiểm tra trong trắng.
Châu nhi: - ....
Thu nhi ở trong phòng che miệng cười trộm, gặp hắn tiến vào, thấp giọng hỏi:
- Cô gia, thật hay giả? Cũng đừng đùa Châu nhi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đương nhiên là thật, ta cảm thấy đầu lưỡi của nàng có chút dài, cần ngăn chặn miệng của nàng lại.
Thu nhi cười nói:
- Cô gia, đi gian phòng Tiểu Điệp đi, nô tỳ chuẩn bị nước nóng cho người.
Nói xong, đi phòng bếp.
Châu nhi vẫn như cũ đứng ở ngoài tiểu viện ngẩn người.
Lạc Thanh Chu đi đến trước cửa phòng Tần nhị tiểu thư, ở phía ngoài nói:
- Nhị tiểu thư, quận chúa, ta không tiến vào, ta đi Tiểu Điệp nơi đó ngủ.
Bên trong an tĩnh một chút, truyền đến tiếng nói của Tần nhị tiểu thư:
- Thanh Chu ca ca, vậy chàng sớm đi ngủ, đừng quá mệt nhọc.
- Ừm.
Lạc Thanh Chu đáp ứng một tiếng, quay người tiến vào gian phòng của Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp đêm nay trở về, lúc này đang mặc váy áo đơn bạc, ngồi ở trước bàn vẽ bức hoạ, gặp hắn tiến vào, chỉ nhìn thoáng qua, nói:
- Công tử, nô tỳ sắp xong, chờ một lúc hầu hạ người tắm rửa.
Lạc Thanh Chu đi đến đằng sau nàng, nhìn chằm chằm bức họa trên bàn, sau đó từ phía sau ôm lấy nàng, hôn lấy lỗ tai cùng cổ của nàng nói:
- Tiểu nha đầu, gần đây bận rộn như vậy, cũng không có thời gian ở cùng công tử nhà ngươi?
Tiểu Điệp vội lắc lắc cổ, dịu dàng nói:
- Công tử, đừng làm rộn, chờ nô tỳ làm xong. Buôn bán bên trong cửa hàng quá tốt rồi, chúng ta đều không đủ nhân thủ.
Nắm tay Lạc Thanh Chu duỗi đi vào từ cổ áo của nàng, nhìn bức họa trên bàn nói:
- Vậy ngươi tiếp tục làm việc, bản công tử tự mình chơi của bản công tử.
- Ô ô... Công tử, người hại người ta vẽ sai...
Tiểu Điệp nâng lên khuôn mặt nhỏ, chu miệng nhỏ nói.
Một tay khác của Lạc Thanh Chu cầm qua bút trong tay nàng, rải rác mấy bút, lập tức vẽ lại bức họa nàng vừa rồi vẽ ra vào một tờ giấy tuyên khác, hơn nữa nhìn sinh động như thật, giống như muốn đi ra từ bên trong bản vẽ.
Tiểu Điệp lập tức mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nói:
- Công tử, ngươi làm sao vẽ? Y phục này giống như... Giống như treo ở bên trên cán áo, đều sắp rơi xuống.
Nàng vô ý thức vươn tay, muốn lấy xuống quần áo trong giấy.
Lạc Thanh Chu để bút xuống nói:
- Muốn học không?
Tiểu nha đầu vội vàng gật đầu, mặt mũi tràn đầy hưng phấn nói:
- Công tử, nhanh dạy nô tỳ, nô tỳ muốn học.
Lạc Thanh Chu nói:
- Có thể, đêm nay hầu hạ bản công tử dễ chịu, muốn học cái gì đều có thể.
- Ô....
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Lạc Thanh Chu rút tay ra, bắt đầu cởi quần áo, nói:
- Ta muốn tắm rửa, chờ một lúc nhớ kỹ hảo hảo giúp bản công tử chà lưng.
- Nha.
Tiểu nha đầu đáp ứng một tiếng, cẩn thận từng li từng tí thu hết vật liệu vào, đặc biệt là bức vẽ vừa rồi của công tử.
Thu nhi rất nhanh chuẩn bị kỹ càng nước nóng.
Lạc Thanh Chu đi đến sau bình phong, được Tiểu Điệp phục thị, lột sạch quần áo, tiến vào thùng tắm.
Sau một lúc lâu, Thu nhi cũng đi đến, đi vào bên cạnh thùng tắm thấp giọng nói:
- Cô gia, Châu nhi đang khóc.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:
- Nàng khóc cái gì?
Thu nhi nín cười nói:
- Châu nhi sợ đau, nói cô gia đêm nay khẳng định sẽ hung hăng trả thù nàng, nàng sợ.
Lạc Thanh Chu lập tức im lặng, nói:
- Đi nói cho nàng, ta chỉ nói đùa nàng, đêm nay có Tiểu Điệp cùng ngươi bồi tiếp là được, không cần nàng.
Thu nhi nói khẽ:
- Cô gia, thật ra Châu nhi cũng nguyện ý, nàng không muốn rời đi tiểu thư.
Lạc Thanh Chu xoa tắm thân thể nói: