Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1543. Ta chỉ không thích nam tử hoa tâm (1)




Tống Như Nguyệt nghe vậy, híp híp con ngươi, nhìn chằm chằm hắn nói:

- Vì sao rất tốt?

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Có ngài bồi tiếp, có nhị tiểu thư, có Bách Linh và Hạ Thiền bồi tiếp, nhiều người như vậy quan tâm nàng, dù sao tốt hơn khi so với việc nàng bị gả đi, đi đến một địa phương xa lạ sinh hoạt, không phải sao?

Tống Như Nguyệt híp mắt nói:

- Ta có thể thu thêm một người ở rể cho nàng.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, đối mặt ánh mắt nàng nói:

- Đương nhiên có thể, thế nhưng nhạc mẫu đại nhân trước đó không phải đã thử? Đại tiểu thư căn bản cũng không có phản ứng nói rõ chuyện này không làm được. Người sống một thế, đơn giản là hai chữ khoái hoạt (vui vẻ, thích thú), hết thảy cố gắng, cũng là vì khoái hoạt khi còn sống. Đại tiểu thư đã không thích, nhạc mẫu đại nhân cần gì phải miễn cưỡng? Ta cảm thấy nên tôn trọng ý nghĩ của đại tiểu thư, để nàng có tự do của mình, khoái hoạt còn sống, so cái gì cũng đều tốt hơn.

Tống Như Nguyệt nghe xong, trầm mặc một hồi, nói:

- Vậy ngươi cảm thấy, nàng hiện tại vui không?

Lạc Thanh Chu nói:

- Chỉ cần không thống khổ, đó chính là khoái hoạt. Bình bình đạm đạm, vô cùng đơn giản, so với cái gì đều tốt. Ta cảm thấy đại tiểu thư hẳn là thích thời gian bình tĩnh dạng này, quá náo nhiệt, ngược lại sẽ để nàng không biết làm thế nào, từ mỗi lần gọi nàng ra cùng nhau ăn cơm cũng có thể thấy được, nàng thích ở một mình, không thích giao lưu với người khác.

Tống Như Nguyệt thở dài một hơi, nói:

- Thế nhưng dạng này, ta nhìn đau lòng. Nha đầu kia rõ ràng có nhiều người nhà yêu nàng như vậy, nhưng vẫn cô cô đơn đơn, không nói chuyện với người, để cho người ta nhìn rất khó chịu.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhị tiểu thư gần đây thường xuyên đi qua bồi đại tiểu thư nói chuyện, nhạc mẫu có thể hỏi nhị tiểu thư, có lẽ nàng biết một chút tình huống.

Tống Như Nguyệt lại than thở trong chốc lát, nhẹ gật đầu, nói:

- Tốt, ta đến lúc đó hỏi Vi Mặc một chút. Thanh Chu, ngươi biết kể chuyện xưa, về sau có thể thường xuyên đi qua nói một chút cố sự cho Khiêm Gia nghe, mặc kệ nàng thích nghe hay không, ngươi đi kể chuyện xưa, luôn có thể để bên người nàng náo nhiệt một chút. Mặc dù ngươi và nàng đã ly hôn, nhưng dù sao cũng đã từng bái đường, thành hôn qua, người ta nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, ngươi cũng không nên trách nàng, không thể đối xử với nàng quá lạnh lùng.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta sẽ thường xuyên đi qua.

Tống Như Nguyệt lại thở dài một hơi, mới nói:

- Tốt, ngươi đi về trước, ta lại suy nghĩ một lát.

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay nói:

- Thanh Chu cáo lui trước, nhạc mẫu đại nhân sớm đi nghỉ ngơi, đừng quá mệt nhọc.

Trên mặt Tống Như Nguyệt gạt ra vẻ tươi cười, nói:

- Ngươi cũng như thế, đọc sách đừng quá mệt nhọc, có thời gian nhạc mẫu nấu thêm canh gà cho ngươi uống.

Lạc Thanh Chu nói tạ một tiếng, lui ra ngoài.

Trở lại Mai Hương Uyển.

Châu nhi ngay đang ở trong đình viện luyện tập phi đao, gặp hắn trở về, vội vàng nói:

- Cô gia, tạm thời không thể đi vào. Tiểu thư và Mỹ Kiêu quận chúa đang tắm ở bên trong gian phòng.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua cửa sổ đóng, nói:

- Cùng tắm một chỗ?

Châu nhi gật đầu nói:

- Đúng vậy, đang dùng một cái thùng tắm.

Lập tức nàng nháy nháy mắt, thấp giọng nói:

- Thế nào, cô gia cũng muốn đi vào cùng nhau tắm?

Lạc Thanh Chu lập tức nghiêm mặt nói:

- Đừng nói bậy, vậy ta đi trước nơi khác dạo một hồi.

Thu nhi vội vàng đi ra từ trong nhà:

- Cô gia, người muốn tắm rửa không? Có thể đi gian phòng của Tiểu Điệp tắm.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta chờ một lúc trở lại tắm.

Nói xong, quay người ra cửa.

Do dự một hồi, hắn đi đến Linh Thiền Nguyệt cung.

Hắn quyết định đi xem một chút tình huống, nếu như có thể từ Bách Linh và Hạ Thiền nơi đó nghe ngóng một ít chuyện, tự nhiên càng tốt hơn.

Nhạc mẫu đại nhân lo lắng như vậy, hắn cũng phải giải hoặc cho nàng.

Trong lòng nghĩ đến chuyện, hắn mới vừa đi đến cửa tiểu viện, đột nhiên nghe được trong tiểu viện truyền đến tiếng nói chuyện thanh thúy của Bách Linh:

- Thiền Thiền, tâm tình tiểu thư hai ngày qua không tốt lắm, có phải bởi vì cô gia không đến kể chuyện xưa cho chúng ta hay không?

Hạ Thiền không có trả lời.

Lạc Thanh Chu đứng ở ngoài cửa ra vào nghe một hồi, đưa tay gõ cửa một cái.

Bách Linh lập tức chạy tới mở cửa, nhìn thấy hắn lập tức cả giận nói:

- Cô gia, ngươi rất lâu cũng không có kể chuyện xưa cho chúng ta nghe, tiểu thư đều tức giận.

Lạc Thanh Chu tiến vào tiểu viện, liếc mắt nhìn hai phía, nghi ngờ nói:

- Thiền Thiền đâu?

Bách Linh lập tức khẽ nói:

- Thiền Thiền ở đằng sau luyện kiếm, cô gia không phải lại muốn lừa gạt dẫn Thiền Thiền đi nữa chứ?