- Chỉ cần người không sao, cái khác cũng không có gì, để nàng không nên suy nghĩ nhiều, miễn cho thương thân.
Tần Vi Mặc nói khẽ:
- Ừm, đại ca và nhị ca cũng không cần quá mệt nhọc. Vi Mặc cảm thấy, chỉ cần người một nhà bình an, cho dù sinh hoạt thường thường nhàn nhạt, cũng sẽ rất hạnh phúc.
Tần Lãng cười cười, phất phất tay với mọi người, cùng Tần Xuyên đi xuống bậc thang, tiếp nhận dây cương trong tay người hầu, trở mình lên ngựa.
- Đi!
Huynh đệ hai người lại nhìn một chút mọi người, giục ngựa mà đi.
Tần Văn Chính đứng trên bậc thang, trầm mặc nhìn thân ảnh hai huynh đệ nhanh chóng đi xa, thẳng đến khi bọn hắn biến mất trong hẻm nhỏ, ánh mắt phức tạp mở miệng nói:
- Vi Mặc, đại ca ngươi...
- Đại ca đã trưởng thành, có chính ý cùng khát vọng của hắn, là rất bình thường.
Tần nhị tiểu thư ngắt lời.
Tần Văn Chính thở dài một hơi, nói:
- Long Hổ học viện là của triều đình, tự nhiên sẽ dạy bọn họ trung quân ái quốc, thế nhưng...
Tần nhị tiểu thư nói khẽ:
- Phụ thân, Long Hổ học viện không đơn thuần là của triều đình, vẫn là Đại Viêm. Trung quân ái quốc cũng không chỉ trung với người nào đó, mà là trung với quân chủ tạo phúc cho con dân Đại Viêm, cái này có cái gì không đúng?
Tần Văn Chính nhìn về phía nàng, trầm mặc một chút, cười nói:
- Vẫn là Vi Mặc lý giải thấu triệt, ta không bằng ngươi.
Sau đó lại nhìn về phía Lạc Thanh Chu sau lưng nói:
- Thanh Chu, đại ca ngươi có chút cổ hủ, không nên suy nghĩ nhiều. Ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, người một nhà chúng ta đều sẽ ủng hộ ngươi. Trong khoảng thời gian này mưa gió đến đây đều dựa vào ngươi gắng gượng trôi qua, chúng ta không tin ngươi, còn có thể tin tưởng ai.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Đa tạ nhạc phụ đại nhân.
Tần Văn Chính đi đến trước mặt hắn, thấp giọng hỏi:
- Gần đây Trưởng công chúa lại phái người liên hệ ngươi?
Lạc Thanh Chu lắc đầu, nói:
- Tạm thời không có.
Tần Văn Chính nghe vậy, không tiếp tục hỏi nhiều, nói:
- Đi thôi, đi vào nhà, bên ngoài lạnh lẽo, ngươi thân thể này....
Nói rồi đưa tay vỗ một cái lên bờ vai của hắn, dừng một chút, đột nhiên lại bắt lấy cánh tay hắn, ánh mắt nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu giải thích:
- Ta gần đây thường xuyên rèn luyện, cho nên thân thể bền chắc một chút.
Tần Văn Chính buông tay ra, cười nói:
- Ừm. Là nên thường xuyên rèn luyện, dù sao việc ngươi cần làm cũng không ít.
Nói xong, lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó đi vào cửa chính.
Lạc Thanh Chu quay đầu, đối mặt với Tần nhị tiểu thư.
Phu thê hai người nhìn nhau, yên lặng nắm tay, theo ở phía sau đi vào trong nhà.
Trong đại sảnh.
Tống Như Nguyệt vẫn như cũ ngồi ở chỗ đó, ánh mắt đang ngơ ngác nhìn Tần đại tiểu thư cũng ngơ ngác không kém ngồi ở chỗ đó.
Mẹ con hai người không nhúc nhích, đều đang ngẩn người.
Cơm tối xong.
Lạc Thanh Chu đang muốn theo Tần nhị tiểu thư rời đi, bị Tống Như Nguyệt gọi lại:
- Thanh Chu, ngươi trước chờ đã, ta có lời hỏi ngươi.
Lạc Thanh Chu lưu lại.
Tần đại tiểu thư, Tần nhị tiểu thư, còn có Nam Cung Mỹ Kiêu lưu lại nơi này qua đêm đều rời đi.
Tần Văn Chính cũng rời đi.
Nha hoàn hạ nhân thu thập xong cái bàn, cũng đều lui xuống.
Mai nhi đóng cửa lại, cũng lui ra ngoài.
Trong phòng ăn, chỉ còn lại hai người Lạc Thanh Chu và Tống Như Nguyệt.
Lạc Thanh Chu gặp nàng cau mày, lo lắng, âm thầm suy đoán, hẳn là chuyện liên quan tới Tần đại tiểu thư.
Quả nhiên.
Tống Như Nguyệt trầm mặc một hồi, nhìn hắn hỏi:
- Thanh Chu, ngươi khi đó cùng Khiêm Gia thành thân, chạm qua nàng sao?
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Không có.
Tống Như Nguyệt nhìn chằm chằm con mắt hắn nói:
- Vẫn luôn không có chạm qua?
Lạc Thanh Chu lắc đầu.
Tống Như Nguyệt lại hỏi:
- Tay đâu? Ngươi cả tay cũng không có chạm qua?
Lạc Thanh Chu lần nữa lắc đầu.
Sắc mặt Tống Như Nguyệt lập tức trở nên càng thêm khó coi, nói:
- Là nàng không cho ngươi đụng, hay ngươi không có chủ động cầm vào?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Đều có.
Tống Như Nguyệt há to miệng, lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Ngươi bình thường đi thỉnh an nàng, nàng để ngươi tới gần?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta và đại tiểu thư một mực tương kính như tân, đại tiểu thư có tính cách băng lãnh, rất ít nói chuyện, ta cũng không dám tới gần.
Tống Như Nguyệt cúi đầu xuống, ngây người nửa ngày, sắc mặt khó coi hỏi thăm:
- Thanh Chu, ngươi cảm thấy Khiêm Gia nàng... Có phải thật không thích nam tử hay không?
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nhìn về phía nàng nói:
- Nhạc mẫu, chuyện này ta cũng không cách nào xác định. Bất quá, nếu như đại tiểu thư thật có vấn đề về hướng suy nghĩ, vậy cũng là chuyện không có cách nào, ngài cũng không cần quá lo lắng. Chuyện này chúng ta coi như không biết, cũng sẽ không có người truyền ra ngoài, để đại tiểu thư sinh hoạt cả một đời trong Tần phủ, ta cảm thấy rất tốt, không cần thiết nhất định để nàng lấy chồng.