Bách Linh ở một bên hiếu kỳ nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, muội muội, nghe đều là nữ tử, mà rất có thể còn là tỷ muội. Quận chúa, Sở công tử kia hoa tâm như thế sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh nói:
- Ai biết được, có lẽ một ít người thích tỷ muội đây.
Bách Linh nhìn tiểu thư nhà mình một chút, không có lại nói ra lời.
Tần nhị tiểu thư gặp bầu không khí có chút không đúng, vội vàng nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, ngươi mau đi cùng Thanh Chu ca ca đi. Đi sớm, về sớm, ban đêm cũng không nên ở lại nơi đó. Mẫu thân nói, đêm nay đại ca và nhị ca đều sẽ trở về, chúng ta cùng một chỗ ăn một bữa cơm, gặp mặt. Thanh Chu ca ca cũng chưa từng gặp đại ca đây.
Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, lúc này mới buông tha người nào đó, đáp ứng một tiếng, đi ra ngoài cửa.
- Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, chúng ta đi trước.
Lạc Thanh Chu cũng cáo lui, sau đó lại nhìn Hạ Thiền ngoài đình một chút.
Hạ Thiền cũng đang nhìn hắn, gặp ánh mắt hắn nhìn đến, lập tức quay gương mặt xinh đẹp qua nhìn về nơi khác, hai má có chút phồng lên, thoạt nhìn là đang tức giận.
Nha đầu này rõ ràng nhất thân phận Sở Phi Dương của hắn.
Bất quá hắn không có chút lo lắng.
Bởi vì nha đầu này dễ dụ, dễ bị lừa, thực sự không giải thích được thì ôm nàng hôn một hồi, nếu còn không được, thì để nàng ân ân ân ô ô ô khóc nửa canh giờ là tốt.
Dù sao hắn với Nguyệt tỷ tỷ Nguyệt muội muội Trúc Trúc ba người, đều là trong sạch, không có bất kỳ tình yêu nam nữ gì.
Hắn không thẹn với lương tâm.
Trong lòng suy nghĩ chuyện, đi theo Nam Cung Mỹ Kiêu ra khỏi Linh Thiền Nguyệt cung.
Hai người đi trong Tần phủ, đều không nói gì.
Đợi ra khỏi Tần phủ, lên xe ngựa, Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn nói:
- Tức giận sao?
Lạc Thanh Chu ngồi ở đối diện, cúi đầu chắp tay nói:
- Tại hạ không dám, tại hạ sao dám tức giận quận chúa?
Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh xuống, nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Vậy ta giải thích với ngươi. Ta nói xin lỗi, ngươi nói không quan hệ.
Không đợi nàng mở miệng, Lạc Thanh Chu nói thẳng:
- Không sao.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức nhìn hắn chằm chằm nói:
- Ngươi nói lại! Một lần nữa! Ngươi nói xin lỗi, ta nói không quan hệ.
Lạc Thanh Chu: - .....
- Ngươi nói hay không?
Nam Cung Mỹ Kiêu lộ ra ánh mắt uy hiếp.
Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, chắp tay nói:
- Quận chúa, tại hạ Lạc Thanh Chu, không biết được quận chúa đang nói cái gì, hoàn toàn nghe không hiểu.
- Ngươi.
...
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức trì trệ, chân dài giương lên, một cước đá tới giữa hai chân của hắn.
- Ba!
Lạc Thanh Chu đưa tay bắt lấy, nói:
- Quận chúa, xin tự trọng, nam nữ thụ thụ bất thân.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh nói:
- Ngươi là Lạc Thanh Chu, ngươi là thư sinh yếu đuối, sao ngươi có thể bắt lấy chân của bản quận chúa? Ngươi buông ra.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, buông hai chân ra.
- Ta lại đá!
Nam Cung Mỹ Kiêu lại đá lên một cước.
Lạc Thanh Chu lần này không dùng hai chân kẹp, mà trực tiếp đưa tay, một phát bắt được, lập tức một tay khác nắm thành quả đấm, ‘Phanh’ đánh một quyền vào quyền lòng bàn chân của nàng.
Thân thể Nam Cung Mỹ Kiêu cứng đờ, mở to hai mắt nhìn hắn.
Mặt Lạc Thanh Chu lạnh lại, buông lỏng chân của nàng ra, nói:
- Quận chúa, bây giờ ta không có tâm tình đùa giỡn với ngươi, cũng không có tâm tình náo với ngươi. Nếu như ngươi còn như vậy, ta sẽ không khách khí.
Nam Cung Mỹ Kiêu kinh ngạc nhìn nhìn hắn một hồi, mới chậm rãi cúi đầu, ủy khuất yếu ớt nói:
- A, vậy ta không lộn xộn...
Trong xe rơi vào trầm mặc.
Xe ngựa chở hai người rất mau đi vào nội thành.
Lạc Thanh Chu gặp nàng vẫn cúi đầu như cũ, cảm xúc sa sút, đành phải mở miệng nói:
- Quận chúa, thật xin lỗi, trong lòng ta có chút khẩn trương, cho nên tâm tình không tốt lắm, ta xin lỗi ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu ngẩng đầu, nhìn hắn nói:
- Hẳn không phải là bởi vì đi Đoan Vương phủ lại để ngươi khẩn trương...
- Không phải.
Lạc Thanh Chu không có nhiều lời, một mặt bình tĩnh nói:
- Quận chúa không cần lo lắng, ta sớm đã chuẩn bị xong, không có chuyện gì.
Nam Cung Mỹ Kiêu trầm mặc một hồi, nói:
- Ta một chút đều không thể giúp sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đương nhiên giúp được việc.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức ngồi thẳng người, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc nói:
- Ngươi nói.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Mấy ngày nay đừng đi tìm Sở Phi Dương, cho hắn một chút thời gian.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức một mặt u oán cùng ủy khuất mà nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu suy tư một chút, đột nhiên đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh nàng, tiến đến bên tai nàng nói:
- Quận chúa, hoàn toàn chính xác có chuyện cần ngươi giúp đỡ, bất quá chuyện này liên quan trọng đại, nếu như thất bại....
- Ta không sợ!