Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1532. Lạc Thanh Chu, chàng nghe nói qua Nguyệt tỷ tỷ cùng Nguyệt muội muội không? (1)




Đi vào luyện võ tràng phía sau, hắn bắt đầu tiếp tục tu luyện Kim Cang Quyền.

Quyền sáo màu vàng kim trong nháy mắt bao trùm bên trên hai nắm đấm, một vòng kim quang sáng lên trên nắm tay.

Hắn chỉ tu luyện cho tới trưa.

Sắp đến giữa trưa, hắn đi tắm rửa đơn giản một cái, nói một tiếng với mấy người Tôn Giang cùng Chu Bá Ước, liền rời võ quán.

Buổi chiều còn muốn đi Đoan Vương phủ.

Dược vật cho Nhị tiểu thư, chỉ còn lại một vị là sương sớm trên Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ.

Hi vọng vị tiểu quận chúa kia không nên làm khó bọn hắn.

Một đường hắn chú ý cẩn thận, đi vòng vo nửa vòng lớn bên ngoài thành, thông qua phòng ốc bên cạnh, về tới Tần phủ.

Ở phía sau vườn hoa hắn gỡ ra mặt nạ, đổi quần áo, sau đó về tới Mai Hương Uyển.

Kết quả, tiểu viện trống trơn, ngay cả một người cũng không có.

Lạc Thanh Chu vào nhà tìm một lần, gặp Thu nhi và Mai nhi đều không ở đây, đành phải ra cửa, chuẩn bị đi phòng trước nhìn.

Lúc này đang là lúc ăn cơm, có lẽ tất cả mọi người ở phía trước ăn cơm.

Lạc Thanh Chu mới đi ra cửa, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng nói kinh ngạc của Châu nhi:

- Cô gia, ngươi không có ở Trích Tiên cư đọc sách sao?

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:

- Trở về lấy vài thứ, nhị tiểu thư đâu?

Châu nhi đi mà nói:

- Đang ở chỗ của đại tiểu thư, còn có Mỹ Kiêu quận chúa. Nô tỳ trở về giúp tiểu thư lấy thêm bao tay, hôm nay trời lạnh, tay tiểu thư đều bị đông lạnh đến đỏ lên.

Lạc Thanh Chu gật đầu nói:

- Mau đi đi.

Châu nhi đáp ứng một tiếng, vội vàng tiến vào tiểu viện.

Lạc Thanh Chu đứng ở chỗ cửa ra vào do dự một chút, cũng đi đến Linh Thiền Nguyệt cung.

Lúc đi qua Trích tiên cư, cửa chính đóng lại, bên trên cửa treo một tấm bảng gỗ, bên trên tấm bảng gỗ viết: ‘Đang đọc sách, người rảnh rỗi chớ quấy rầy’.

Hắn đi qua, đưa tay lật lại tấm bảng gỗ.

Lúc đi vào Linh Thiền Nguyệt cung, tiền viện yên tĩnh im ắng, cũng không có người.

Tuyết đọng trên mặt đất không có người quét, phía trên rơi đầy lá cây, cánh hoa, còn có một số dấu chân nho nhỏ.

Lạc Thanh Chu hoài nghi hoa trong vườn của Tần phủ đều là do Bách Linh trồng.

Vô luận Xuân Hạ Thu Đông, luôn có hoa tươi nở rộ, lấy cung cấp nàng luyện dược và ngắt lấy.

Chắc kiếp trước của cô nàng là ong mật chăm chỉ, hoặc vốn chính là một đóa hoa tươi trắng trẻo mũm mĩm.

Lạc Thanh Chu trực tiếp đi hậu hoa viên.

Còn chưa đến vào cửa đã nghe ra âm thanh của Bách Linh đang ồn ào:

- Mỹ Kiêu quận chúa, vị Sở công tử kia thật lợi hại như vậy? Tùy tiện xuất ra một cây gậy đã hàng phục đầu thượng cổ hung thú kia?

Nam Cung Mỹ Kiêu nói:

- Đương nhiên còn có công lao của ta. Chủ yếu là đầu thượng cổ hung thú kia thấy ta có dáng dấp xinh đẹp, cảm thấy ta không giống người xấu...

Lạc Thanh Chu đứng ở ngoài cửa nghe nàng khoác lác, không dám lập tức đi vào, sợ nàng xấu hổ.

Ai ngờ vừa đứng một hồi, Bách Linh đột nhiên chỉ vào hắn nơi này nói:

- Quận chúa, có người đang trốn ở nơi đó nghe lén.

Lập tức vừa lại kinh ngạc nói:

- A, không phải người xấu, là cô gia.

Sau đó lại nhỏ giọng thầm nói:

- Là xấu cô gia.

Trong lương đình, ánh mắt của mọi người đều nhìn lại.

Lạc Thanh Chu đành phải kiên trì đi vào, nói:

- Ta tìm đến Mỹ Kiêu quận chúa, chờ một lúc chúng ta còn muốn đi Đoan Vương phủ một chuyến.

Sau đó chào hỏi đại tiểu thư, nhị tiểu thư.

Bách Linh nói:

- Cô gia, Mỹ Kiêu quận chúa đã lấy được máu của Chu Yếm, ngươi không cần đi.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Đa tạ quận chúa.

Bách Linh tràn đầy phấn khởi nói:

- Nguyên lai máu của đầu thượng cổ hung thú kia dễ lấy như vậy, cô gia đi nó cho, Mỹ Kiêu quận chúa đi nó cũng cho, lần sau ta cũng đi thử xem.

Hạ Thiền ngoài đình nhìn nàng một cái, sau đó nhìn về phía người nào đó.

Lạc Thanh Chu không dám chờ lâu, nói:

- Mỹ Kiêu quận chúa, chúng ta cần phải đi.

Nam Cung Mỹ Kiêu vẫn đứng ở bên trong lương đình không hề động, nhìn hắn một hồi, đột nhiên hỏi:

- Lạc Thanh Chu, ngươi không phải là bạn tốt với Sở Phi Dương sao? Bằng hữu của hắn, ngươi hẳn là cũng nhận biết? Ngươi nghe nói qua Nguyệt tỷ tỷ, Nguyệt muội muội và Trúc Trúc không?

Lạc Thanh Chu: - ...

Tần đại tiểu thư ngồi trước bàn đá cũng ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Tần nhị tiểu thư cũng tò mò mà nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu lập tức nói:

- Không biết.

Lập tức lại nói:

- Chưa nghe nói qua.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mày nói:

- Thật sao? Không phải là hảo hữu chung của các ngươi à?

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Quận chúa, thật ra ta và Sở Phi Dương cũng không quá quen. Còn bằng hữu của hắn, ta một người đều chưa từng gặp qua.

Khóe miệng Nam Cung Mỹ Kiêu lộ ra một vòng cười lạnh.