Nam Cung Mỹ Kiêu nghiêng mặt qua, lần đầu tiên dán gần sát với gương mặt tuấn mỹ này của hắn như vậy, hô hấp lập tức dừng lại, hai con ngươi phức tạp mà kiên định nhìn hắn nói:
- Dù ta mất đi tính mạng, ta cũng không sợ, ngươi nói.
Lạc Thanh Chu nhìn con ngươi thanh tịnh động lòng người của nàng, trầm mặc một hồi, dán môi vào lỗ tai của nàng, thấp giọng nói.
Nam Cung Mỹ Kiêu an tĩnh nghe, cảm thụ được hô hấp và bờ môi ấm áp của hắn, trên gương mặt dần dần dâng lên hai vết đỏ ửng, nhịp tim lập tức gia tốc, đợi hắn nói xong, đột nhiên nhịn không được quay sang, một ngụm hôn lên trên miệng hắn, lập tức ôm cổ của hắn, đè hắn xuống trên giường mềm.
Lạc Thanh Chu lập tức cứng đờ, vội vàng đẩy nàng nói:
- Quận chúa, đừng... Ta là Lạc... Ngô...
Không đợi hắn nói xong, Nam Cung Mỹ Kiêu lại ngăn chặn miệng của hắn.
Một lúc sau.
Nam Cung Mỹ Kiêu buông hắn ra, từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn, mái tóc rủ xuống, hai con ngươi yêu mị mà động người, đôi mi thanh tú nhướng lên:
- Ngươi là Lạc Thanh Chu lại như thế nào? Bản quận chúa thích chính là thân thể ngươi, cũng không phải mặt của ngươi. Chỉ cần thân thể của ngươi là Sở Phi Dương, đó chính là của bản quận chúa, bản quận chúa muốn làm gì, thì làm cái đó.
Lập tức duỗi ra tay ngọc, lại nói:
- Hiện tại, để bản quận chúa tới kiểm tra một chút, ngươi đến cùng phải Phi Dương ca ca nhà ta hay không...
Lạc Thanh Chu: - ...
Đoan Vương phủ, sân bóng.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ đang mặc một thân trang phục màu đen, đầu thắt tơ hồng, tóc dài buộc thành đuôi ngựa cao, đang náo nhiệt đá bóng cùng bọn người hầu.
Khi nha hoàn dẫn Lạc Thanh Chu cùng Nam Cung Mỹ Kiêu đi vào sân bóng, thấy nàng tung một cước móc câu, bay vụt vào cầu môn.
Người hầu bọn nha hoàn trên sân bóng, bên ngoài sân bóng đều vỗ tay reo hò, các loại mông ngựa liên miên bất tuyệt.
Nam Cung Tiểu Nhị từ dưới đất bò dậy, xoa xoa mồ hôi trên trán, trên mặt cũng không có lộ ra thần sắc cao hứng, ngược lại là hai tay chống nạnh, rất tức giận nói:
- Một đám đần độn.
Lúc này, bên ngoài sân bóng đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Nam Cung Mỹ Kiêu:
- Tiểu Nhuỵ!
Nam Cung Tiểu Nhuỵ quay đầu nhìn lại, ánh mắt lập tức sáng lên, mặt mũi tràn đầy hưng phấn khua tay nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, Lạc Thanh Chu, các ngươi tới vừa đúng lúc, mau tới theo ta đá bóng! Những người này đều là đồ đần, người ta chơi một chút ý tứ cũng không có.
Nam Cung Mỹ Kiêu đi vào sân bóng, hỏi:
- Vật liệu chuẩn bị xong chưa?
Nam Cung Tiểu Nhị nghe xong, lập tức chống nạnh, khuôn mặt nhỏ giương cao:
- Không có!
Nam Cung Mỹ Kiêu đi vào trước mặt của nàng, nhíu lông mày nói:
- Hôm trước chúng ta không phải đã nói rồi sao? Nương tử của Lạc Thanh Chu còn đang chờ nấu thuốc đây.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ hừ một tiếng, tức giận nói:
- Lạc Thanh Chu vong ân phụ nghĩa, lúc trước cần người ta, tới lấy lòng bồi người ta chơi các loại, chờ lợi dụng người ta xong, thì không đến chơi với người ta nữa, quá đáng ghét, người ta mới không muốn cho hắn thuốc đây.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy cười cười, nói:
- Hắn sang năm cần phải thi Hội, cả ngày ở nhà khắc khổ đọc sách, làm sao có thời giờ đến bồi ngươi chơi. Ta không phải tới chơi với ngươi à. Chờ hắn sang năm trúng Trạng Nguyên, sau đó ngày ngày tới đây chơi với ngươi, có được hay không?
Nam Cung Tiểu Nhuỵ lập tức bĩu môi nói:
- Gạt người, hiện tại cũng không có thời gian, chờ hắn trúng Trạng Nguyên, chẳng phải càng không có thời gian. Mà Mỹ Kiêu tỷ ngươi đang khoác lác, nhiều cử nhân khảo thí như vậy, hắn dựa vào cái gì thi đậu trúng Trạng Nguyên?
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Coi như hắn thi không đậu Trạng Nguyên, thi Thám Hoa, hoặc Bảng Nhãn, cũng hẳn không có vấn đề. Tên kia rất có tài hoa, Đoan Vương thúc không phải đã nói với ngươi?
Nam Cung Tiểu Nhuỵ liếc nhìn thân ảnh bên ngoài sân bóng, khẽ nói:
- Phụ vương ngược lại nói qua, thế nhưng người có tài hoa còn nhiều, rất nhiều, người đọc sách có thể thi đậu cử nhân, người nào không có tài hoa? Mỹ Kiêu tỷ dựa vào cái gì nói hắn sang năm hẳn có thể thi được trước Tam Giáp? Nói không chừng hắn ngay cả một tên tiến sĩ sau cùng đều thi không đậu.
Nam Cung Mỹ Kiêu không tiếp tục tranh luận cùng với nàng, nói:
- Hôm trước chúng ta đã nói xong, Tiểu Nhuỵ, ngươi không thể nói chuyện không tính toán, mau đưa sương sớm cho ta, người ta còn chờ lấy nấu thuốc đây.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ hừ lạnh nói:
- Cho các ngươi cũng có thể, nhưng các xế chiều hôm nay ngươi phải bồi ta đá bóng. Lạc Thanh Chu thủ vệ, không thể để cho ta đá vào một quả, nếu không ta không cho!
Nam Cung Mỹ Kiêu một mặt bất đắc dĩ, quay đầu, nhìn về phía bên ngoài sân bóng.
Lạc Thanh Chu nói thẳng:
- Quận chúa, có mang theo quần áo giúp ta?