Lạc Thanh Chu ôm chặt lấy nàng.
Gương mặt hai người dính vào cùng nhau, đều không nói gì thêm.
- Ngủ đi, ta thật buồn ngủ.
Nam Cung Mỹ Kiêu suy yếu nói một tiếng, sau đó cầm tay của hắn, ôn nhu nói:
- Phi Dương ca ca, vĩnh viễn bảo hộ tiểu Mỹ Kiêu, được không?
Lạc Thanh Chu nắm chặt tay nàng:
- Được.
Bóng đêm lặng yên mà qua.
Ngoài cửa sổ, gió lạnh nghẹn ngào, bông tuyết vẫn như cũ.
Hồi lâu sau.
Lạc Thanh Chu phương một lần nữa lấy ra bảo điệp đưa tin, trả lời tin nhắn cho Chu Yếm: 【 Tiền bối, ta nhớ cố sự đến buồn ngủ, đêm mai sẽ hàn huyên với ngươi 】 .
Lúc này, Nguyệt tỷ tỷ vậy mà phát tới một tin nhắn:
【 Nhà ngươi ở đâu? Ta đi tìm ngươi 】 .
Lạc Thanh Chu nhìn thấy tin nhắn này, ngây cả người, vội vàng trả lời:
【 Nguyệt tỷ tỷ, không cần, ta đã ngủ rồi, đêm mai ta đi Tây Hồ tìm ngươi 】 .
Gửi đi xong, lập tức thu hồi bảo điệp đưa tin.
Người trong ngực vẫn đang ngủ say.
Hắn lại nhìn một hồi hai con bé thỏ trắng, con tiểu Hỏa Hồ và cây giống sinh cơ bừng bừng trong nhẫn chứa đồ, sau đó nhắm mắt lại.
Vẫn còn có chút ngủ không được.
Hắn lại mở mắt ra, cúi đầu hôn người trong ngực một chút, sau đó lấy hai con thỏ thỏ ra chơi một hồi, hôn lấy một hồi, ôm bọn chúng, nhắm mắt lại...
Ngoài cửa sổ, bầu trời lờ mờ, tuyết trắng bay lả tả.
Trên nóc nhà tòa tiểu viện nào đó của Tần phủ.
Một thân ảnh xanh nhạt đang đứng ở nơi đó, đón bông tuyết lạnh buốt, nhìn qua một phương hướng nào đó ngoài thành, trên dung nhan tuyệt mỹ không tì vết lại thấy không rõ biểu lộ.
- A! Hắc! Hắc!
Trong hậu hoa viên.
Thân ảnh đơn bạc một bộ váy áo xanh nhạt, vẫn đang luyện kiếm trong gió tuyết bay loạn, tóc xanh cùng váy bay múa trong bông tuyết, vạch ra từng đường vòng cung mỹ lệ.
Ngày thứ hai.
Khi Lạc Thanh Chu tỉnh lại, gió tuyết phía ngoài đã ngừng.
Nhưng phòng bên sát vách lại vang lên tiếng rên rỉ của nữ tử nào đó, ai ai nha nha réo lên không ngừng.
Dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào.
Thôn dân phụ cận đều sớm ra cửa, chuẩn bị vào thành mua bán.
Lạc Thanh Chu vuốt mái tóc giúp người trong ngực, lại giúp nàng chỉnh lý tốt quần áo, đang muốn rời giường, lại bị nàng ôm chặt.
Nam Cung Mỹ Kiêu mở to mắt, ánh mắt đen nhánh thanh tịnh, không có chút nào lim dim khi vừa tỉnh ngủ.
Hiển nhiên sớm đã tỉnh lại.
- Phi Dương ca ca, sát vách đang làm gì? Giống như có nữ hài tử đang khóc, có người đang khi dễ nàng sao? Thật đáng thương, chúng ta cùng đi cứu nàng, có được hay không?
Nam Cung Mỹ Kiêu nháy mắt nói.
Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, nói:
- Rời giường đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu vẫn ôm thật chặt hắn, đột nhiên hỏi:
- Ngươi tối hôm qua làm gì bản quận chúa?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta có thể làm cái gì? Chính là thừa dịp ngươi ngủ, nói chuyện phiếm với Chu Yếm tiền bối mà thôi.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng:
- Bại hoại! Coi người ta là kẻ ngu?
Nói rồi, hai con ngươi liếc hắn, hai tay luồng qua đằng sau cổ mình, một lần nữa buộc lại dây nhỏ bên trên cái yếm.
Lạc Thanh Chu quay mặt đi chỗ khác, nhìn ra phía ngoài cửa sổ nói:
- Hình như tuyết đã ngừng rơi. Buổi sáng ta còn có chút chuyện, cần phải đi võ quán một chuyến. Ngươi về trước đi, buổi chiều chúng ta... Đi Đoan Vương phủ.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhếch miệng, ngồi xuống sửa sang mái tóc nói:
- Ai muốn đi chung với ngươi?
Lạc Thanh Chu đang muốn nói ‘Ta một người đi cũng có thể’, nàng lại khẽ nói:
- Ta muốn đi cùng Lạc công tử. Lạc công tử người ta ôn nhu đàng hoàng hơn ngươi, chí ít sẽ không khi dễ người ta, càng sẽ không vụng trộm cắn người ta, hừ.
Lạc Thanh Chu không dám lại nói tiếp, vén chăn lên, rời khỏi giường.
Lập tức đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Một luồng hơi lạnh, đập vào mặt.
Gió tuyết phía ngoài quả nhiên đã ngừng.
Khắp nơi một mảnh trắng xóa, trên bầu trời ngẫu nhiên còn có vài bông tuyết rơi xuống.
- Tê... Lạnh quá, nhanh đóng cửa sổ!
Nam Cung Mỹ Kiêu bị khí lạnh thổi khẽ run rẩy, nhìn hắn chằm chằm nói.
Lạc Thanh Chu vội vàng đóng cửa sổ, xoay người nhìn nàng.
Trên người Nam Cung Mỹ Kiêu vẻn vẹn chỉ mặc một cái yếm, lộ ra vai ngọc cùng da thịt như tuyết trắng, trước ngực cao cao đứng vững, trong tay cầm lược gỗ, đang nghiêm túc chỉnh sửa mái tóc, gặp hắn nhìn mình, cũng nhìn về phía hắn nói:
- Xem được không?
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, đi đến trước lò lửa, hơ hơ tay, nói:
- Trời lạnh, quận chúa hôm nay mặc nhiều quần áo chút đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn gương chải kỹ mái tóc, cài xong trâm gài tóc đồ trang sức, lại quay đầu nhìn về phía hắn nói:
- Ta không, ta hôm nay chỉ mặc cái yếm đi ra.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, nhìn ngọn lửa sắp tắt trong lò, không tiếp tục lên tiếng.