Nam Cung Mỹ Kiêu thu hồi quần áo mặc ngày hôm qua, lại lấy ra một bộ váy mới từ trong nhẫn trữ vật, mặc vào người, sau đó ngồi trên mép giường, đưa ra chân đẹp thon dài thẳng tắp tuyết trắng nói:
- Sở Phi Dương, tới giúp bản quận chúa mang vớ và giày.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn lại, thấy nàng lấy ra một đôi vớ lưới và giày, mới dừng một chút, đi tới, ngồi xuống bên giường, ôn nhu giúp nàng mang vào trên chân.
Nam Cung Mỹ Kiêu chân cố ý lề mề mấy lần trong lòng bàn tay hắn, nói:
- Nói tạ ơn.
Lạc Thanh Chu giúp nàng mang xong vớ giày, đứng lên nói:
- Tạ ơn.
Nam Cung Mỹ Kiêu vểnh lên khóe miệng, nói:
- Ngươi thu lại một đôi vớ giày kia đi, nhớ kỹ giặt sạch sẽ giúp ta, lần sau ta có khả năng còn muốn mang.
Lạc Thanh Chu thu vào trong túi trữ vật, nhìn váy áo màu tím nhạt trên người nàng, nói:
- Quận chúa, mặc vẫn còn có chút đơn bạc, bên ngoài rất lạnh.
Nam Cung Mỹ Kiêu xuống giường, đi vài bước trên mặt đất, sau đó lại nhón chân lên dạo qua một vòng, váy bay múa, mái tóc tung bay, thân tư uyển chuyển, lúc này mới nhíu mày nhìn hắn nói:
- Bản quận chúa là võ giả, có sợ lạnh?
Nàng nói rồi đi qua mở cửa sổ.
Sau đó lại nhanh chóng đóng lại, lấy ra một kiện áo lông chồn tuyết trắng từ trong nhẫn chứa đồ, khoác ở trên người, ‘Hừ’ một tiếng, nói:
- Đều thu lại chăn, gối đầu, màn trướng trên giường, nhớ kỹ đều giặt sạch sẽ.
Cho dù nàng không phân phó, Lạc Thanh Chu cũng sẽ không lưu lại những vật này.
Hắn rất nhanh thu tất cả mọi thứ vào trong túi trữ vật, lại trả lại chăn mền màn trướng của khách điếm về vị trí cũ, lúc này mới mở cửa phòng ra.
Hai người đi xuống thang lầu, âm thanh huyên náo phía dưới lập tức ít đi một chút.
Nam Cung Mỹ Kiêu là quận chúa Hoàng gia, khí chất cao quý mỹ lệ cùng khí thế uy nghiêm lãnh khốc, khiến đám người sinh hoạt lâu dài ở tầng dưới chót nhất chỉ nhìn một chút đã quen dời ánh mắt, không tự giác an tĩnh lại.
Chỉ nhìn những món trang sức đắt đỏ trên người nàng, đoán chừng đã đủ để bọn hắn phấn đấu cả đời.
Đương nhiên, cũng có một chút khách giang hồ, hán tử kiến thức rộng rãi, vẫn đang không chớp mắt nhìn lén, miệng thấp giọng phún phún nói:
- Mỹ nhân nhi thật xinh đẹp, không biết là đại tiểu thư thiên kim quý tộc nhà ai ở kinh đô, nhìn gương mặt kia, nhìn dáng người kia, hắc hắc...
Lại có người đầy mặt hèn mọn cùng hâm mộ thấp giọng nói:
- Hắc hắc, tiểu tử kia thật sự có phúc lớn, đoán chừng tối hôm qua sướng suốt cả đêm...
Ánh mắt Lạc Thanh Chu đột nhiên nhìn sang.
Hán tử mặt mũi tràn đầy hèn mọn lập tức thần hồn chấn động, kinh hồn bạt vía, trong đầu ‘Ông’ một tiếng, ngậm miệng lại.
Lạc Thanh Chu lúc này mới thu hồi ánh mắt, nắm tay mỹ nhân nhi mặt mũi tràn đầy lãnh ngạo bên cạnh, đi ra khách điếm.
Tiểu nhị ân cần dẫn hai người ra cửa, sau đó bước nhanh đi chuồng ngựa dắt tới con bảo mã.
Tiểu nhị tự nhiên sẽ hiểu ngựa tốt này có giá trị ra sao, tối hôm qua không chỉ có để nó ăn ngon, còn chuyên môn dặn dò lão hán trông ngựa, nhất định phải nhìn tốt con ngựa này.
Nếu bị người trộm đi, bọn hắn không bồi thường nổi.
Lạc Thanh Chu trở mình lên ngựa, kéo Nam Cung Mỹ Kiêu lên, ngồi ở trong ngực của mình, sau đó giục ngựa rời đi.
- Vui vẻ không?
Con ngựa chạy một hồi, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên quay gương mặt xinh đẹp qua hỏi.
Lạc Thanh Chu ôm eo nhỏ nhắn của nàng, nắm lấy dây cương nói:
- Vui vẻ cái gì?
Nam Cung Mỹ Kiêu khẽ nói:
- Mỹ nhân nhi thiên kim đại tiểu thư quý tộc hoàng gia, bộ dáng xinh đẹp, vóc người đẹp, tối hôm qua bị ngươi dùng quỷ kế mang vào khách điếm nhỏ cũ nát, khi dễ ròng rã một đêm. Tất cả mọi người rất hâm mộ, ngươi không vui sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Người tối hôm qua dùng quỷ kế đi khách điếm cũng không phải ta.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mày nói:
- Đó là ai?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Ta cũng không biết.
Nam Cung Mỹ Kiêu nở nụ cười xinh đẹp, gương mặt nâng lên hôn một cái lên miệng của hắn, nói:
- Phi Dương ca ca thật ngoan.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía cửa thành cách đó không xa, nói:
- Quận chúa, chờ một lúc ngươi về trước đi, ta còn có việc. Nhớ kỹ nói cho bọn hắn, bọn họ không cần quan tâm dược vật của nhị tiểu thư, ngươi đã lấy được.
Nam Cung Mỹ Kiêu trầm mặc một chút, nói:
- Ừm.
Dừng một chút, nàng cũng nhìn về phía cửa thành trước mặt, ngữ khí sâu kín nói:
- Mặc dù ta rất muốn ở cùng ngươi một chỗ, đi xem một chút ngươi có chuyện gì, cũng rất muốn hỏi rõ ràng tối hôm qua Nguyệt muội muội Nguyệt tỷ tỷ là ai, nhưng ngươi đã không muốn nói, vậy ta không hỏi. Bí mật của ngươi nhiều lắm, ta sợ biết hết sẽ hối hận vì đã coi trọng ngươi.