- Tiểu Nguyệt gọi ngươi là hảo ca ca, liếm ngươi như vậy, ngươi lại qua loa người ta. Nguyệt tỷ tỷ căn bản cũng không nghĩ để ý đến ngươi, ngươi lại liếm người ta. Sở Phi Dương, ngươi liếm qua ta chưa?
Lạc Thanh Chu tiến tới, liếm một cái lên gương mặt kiều nộn đang tức giận của nàng một chút, nói:
- Quận chúa, mỗi người đều có bí mật của mình, ngươi cũng có, không phải sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu lau gò má, cả giận nói:
- Đừng liếm ta, ngươi buồn nôn! Ngươi bẩn! Sở Phi Dương, ở trước mặt ngươi, ta căn bản cũng không có bí mật! Ngoại trừ trinh tiết không có cho ngươi ra, ta cái gì đều cho ngươi, ta ngay cả trong nhà đều dẫn ngươi đi, ta lấy hết thảy của mình cho ngươi, ngay cả trong sạch ta cũng không còn. Ngươi bây giờ nói lời như vậy, ngươi không biết xấu hổ sao?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, buông lỏng chân của nàng ra, nói:
- Quận chúa, ta chỉ có thể cam đoan với ngươi, ta cùng với các nàng thanh bạch, cái gì cũng không có phát sinh qua. Các nàng đều là bằng hữu của ta, là... Là... Bằng hữu của một loại thân phận khác, ta tạm thời còn không thể nói cho ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe xong, cắn răng nói:
- Ngươi còn có thân phận khác? Có phải hay không mỗi thân phận đều là thê thiếp vờn quanh?
- Không có.
- Ngươi vô sỉ.
- Quận chúa, ta thề, ta và các nàng thật không có bất kỳ tình yêu nam nữ gì, nếu như có lừa gạt, thiên lôi đánh xuống.
- Ngươi hạ lưu!
- Quận chúa nói ta hạ lưu, vậy ta sẽ hạ lưu.
- Ngươi không phải người.
- Tốt, vậy ta là súc sinh.
- Vậy ta là cái gì? Ngươi đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe để mắng ta sao?
- Ta không có....
- Ngươi có! Ngươi hỗn đản này, làm sai chuyện còn mắng chửi người, lương tâm của ngươi đâu?
- Tại sao ngươi không nói chuyện?
- Tốt, ngươi bây giờ có Nguyệt muội muội Nguyệt tỷ tỷ cùng Trúc Trúc sư thúc, bắt đầu ghét bỏ ta, ngay cả nói chuyện cũng lười nhác nói với ta sao? Ngươi... Ngô...
Lạc Thanh Chu thực sự chịu không được nàng làm ầm ĩ, lần nữa ngăn chặn miệng của nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu vùng vẫy một hồi, bắt đầu mãnh liệt đáp lại.
Hồi lâu sau, hai người mới chậm rãi buông ra.
Bờ môi cùng đầu lưỡi của Lạc Thanh Chu, đều bị cắn ra máu....
- Quận chúa, đau…
...
- Đáng đời ngươi! Nếu không phải ngươi bắt lấy tay của ta, ta còn muốn cắn toàn thân ngươi một lần, để tiết mối hận trong lòng ta.
- Cái kia... Quận chúa, vậy ta buông ngươi ra, ngươi có thể chỉ cắn một địa phương kia của ta hay không.
- Ngươi hạ lưu.
- Ta nói chính là đầu ngón chân.
- Cút!
- Quận chúa, không lộn xộn nữa, ngủ thôi.
Nam Cung Mỹ Kiêu trải qua một phen giày vò vừa rồi, ban ngày từ sáng sớm đã bôn ba một ngày, thời khắc này toàn thân như nhũn ra, vừa buồn ngủ lại mệt, an tĩnh một hồi, nói:
- Ngươi buông ra, nắm ta không thoải mái, ta không động vào ngươi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Quận chúa thề.
Nam Cung Mỹ Kiêu trừng mắt liếc hắn một cái, đành phải thề nói:
- Nếu như có lừa gạt, để bản quận chúa cả một đời không gả ra là được.
Lạc Thanh Chu nói:
- Quận chúa ít chơi chữ ở trước mặt ta, quận chúa hiện tại đã là của ta, căn bản cũng không buồn vì chuyện cưới gả. Mà quận chúa xinh đẹp như vậy, tại sao không gả ra được.
Nam Cung Mỹ Kiêu cả giận nói:
- Vậy ngươi nói ta thề như thế nào?
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu như có lừa gạt, thiên lôi đánh xuống.
Nam Cung Mỹ Kiêu cả giận:
- Ngươi thật là ác độc!
Lạc Thanh Chu nói:
- Quận chúa nói hay không?
Nam Cung Mỹ Kiêu tức giận nói:
- Ngươi buông ra ta, ta không động vào ngươi, nếu như có lừa gạt, thiên lôi đánh xuống!
Lạc Thanh Chu lúc này mới buông lỏng ra nàng, nói:
- Quận chúa, ngủ...
Còn chưa có nói xong, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên lại bắt lại mệnh môn của hắn, mặt mũi tràn đầy cười lạnh nói:
- Ngươi phát ra nhiều lời thề như vậy, mỗi lần đều là trời giáng lôi bổ, nếu quả thật có thể như vậy, ngươi sớm đã bị sét đánh chết rồi. Ngươi không sợ, bản quận chúa lại có sợ gì?
Sắc mặt Lạc Thanh Chu đột biến, nói:
- Quận chúa, lời thề này không thể phát loạn, đặc biệt là những người nghịch thiên tu võ như chúng ta.
Dừng một chút, lại nói:
- Ta sở dĩ thề như thế, là bởi vì thể chất ta đặc thù, ta không sợ sét đánh.
Nam Cung Mỹ Kiêu trầm mặc một chút, giọng nói nhẹ nhàng:
- Không sao đâu, nếu như đến lúc đó có sét muốn đánh ta, ngươi liền ôm ta không được sao?
Lạc Thanh Chu nhíu lông mày, trầm mặc không nói.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, buông lỏng hắn ra, đưa tay vuốt ve mặt của hắn nói:
- Đừng sợ, không có chuyện gì, ta không sợ chết, chỉ sợ ngươi không cần ta nữa. Chỉ cần ngươi vĩnh viễn bồi tiếp ta, Thiên Lôi có đáng sợ đi nữa thì ta cũng không sợ.