Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1525. Đột nhiên Tu La tràng (2)




Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng ngưu giác trầm thấp.

Có Yêu tộc xâm lấn!

- !

Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên đứng lên, trên người lóe lên hồng mang, váy áo màu đỏ rực lập tức biến thành khôi giáp màu đỏ sậm, trong tay đột nhiên nhiều thêm một cây trường thương đỏ như lửa.

Mũi thương quấn quanh hỏa diễm, mà ở giữa vầng trán của nàng cũng xuất hiện một ấn ký hỏa diễm đỏ tươi.

Bầu trời lờ mờ, gió tuyết vẫn như cũ.

Khách điếm, trong phòng.

Nam Cung Mỹ Kiêu ngồi ở trên giường, đang trần trụi một đôi chân ngọc tuyết trắng xinh đẹp.

Mà Lạc Thanh Chu đang ngồi xổm ở bên giường, ôn nhu giúp xoa nắn lấy cổ chân sưng đỏ của nàng, vẻ mặt thành thật chuyên chú.

Sưng đỏ rất nhanh tiêu tán.

Lạc Thanh Chu từ trong túi trữ vật lấy ra dược cao, chuẩn bị giúp nàng bôi lên.

Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức giãy giụa nói:

- Không bôi, nhớp nhúa, không thoải mái.

Lạc Thanh Chu khuyên nhủ:

- Đắp thuốc, mau hết hơn.

Nam Cung Mỹ Kiêu khẽ nói:

- Không bôi, ngươi giúp ta xoa một đêm, càng nhanh khỏi hơn.

Lạc Thanh Chu đành phải đứng lên nói:

- Không bôi thì thôi, ngủ đi.

Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức nói:

- Sở Phi Dương, ngươi để bản quận chúa ngủ trên giường bẩn như thế sao? Ngươi làm được?

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua đệm chăn trên giường, đành phải đưa tay bế nàng lên, đặt ở trên ghế, nói:

- Vậy ta thay một bộ chăn mền khác?

Lập tức hỏi:

- Chăn mền của ta, quận chúa có ghét bỏ?

Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh nói:

- Đương nhiên ghét bỏ, ai biết ngươi có để người nữ nhân khác ngủ qua hay không.

Dứt lời, ra lệnh:

- Tới đây, vươn hai cánh tay ra.

Lạc Thanh Chu gặp nàng đang vuốt ve nhẫn trữ vật, kịp phản ứng, vội vàng tới gần, xoay người đưa tay ra.

- Cương!

Hai bộ đệm chăn đột nhiên xuất hiện ở bên trên cánh tay của hắn.

Còn có một cái gối.

Trên gối lại còn trải một màn trướng màu tím nhạt.

Nam Cung Mỹ Kiêu lúc này mới nói:

- Đi thôi, đều đổi hết mọi thứ, nếu không bản quận chúa sẽ không ngủ được.

Lạc Thanh Chu không dám nhiều lời, trước tiên thu lại đồ vật vào trong nhẫn trữ vật của mình, sau đó đi qua dỡ xuống màn trướng trên giường, trên chăn đệm chăn gối trên đầu giường đều bị dời ra, chất đống ở trên ghế.

Lập tức, trước lấy màn trướng, treo ở trên giường, sau lại lấy ra chăn đệm, trải lại trên giường.

Một cỗ mùi thơm quen thuộc xông vào mũi.

Sau khi Lạc Thanh Chu chuẩn bị xong toàn bộ, đi qua bế Nam Cung Mỹ Kiêu lên, đặt lên giường, nói:

- Được rồi, quận chúa nhanh ngủ đi.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn nói:

- Ngươi thì sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta không buồn ngủ, ta nằm trên ghế một hồi là được, đêm nay còn muốn nói chuyện phiếm với Chu Yếm tiền bối.

Nói xong, muốn quay người rời đi.

Chân dài Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên duỗi ra, hai chân đẹp thon dài thẳng tắp luồng qua hông của hắn, bực mình nói:

- Không cho phép đi!

Dứt lời, hai chân đột nhiên dùng sức, trực tiếp kéo hắn ghé vào trên giường, đè ở trên người nàng.

Lạc Thanh Chu vừa muốn đứng dậy, Nam Cung Mỹ Kiêu duỗi ra hai tay, ôm lấy cổ của hắn, bộ ngực cao vút có chút phập phồng, nhìn hắn chằm chằm.

- Mình thoải mái xong thì bắt đầu ghét bỏ bản quận chúa rồi?

- Quận chúa.

....

- Gọi ta Mỹ Kiêu!

- Mỹ Kiêu, ta chỉ sợ ngủ ở cùng một chỗ, không cẩn thận làm đau chân ngươi.

- Ngươi không biết nhẹ một chút?

- Ta nói là, ta sợ lúc ta ngủ không cẩn thận sẽ đụng phải.

- Chẳng lẽ ta nói không phải ý này? Ngươi coi như muốn chạm, cũng có thể chạm nhẹ một cái, nhẹ nhàng một chút, ngươi cứ nói đi?

Lạc Thanh Chu không có lên tiếng nữa.

Nam Cung Mỹ Kiêu trực tiếp động thủ giải khai vạt áo của hắn, giúp hắn cởi bỏ áo ngoài, ra lệnh:

- Thổi tắt đèn, bồi bản quận chúa đi ngủ.

Lạc Thanh Chu bất đắc dĩ, đành phải xuống giường, thổi tắt đèn.

Sau đó đi đến bên giường, buông xuống màn trướng, cởi vớ giày, lên giường, chui vào trong chăn.

Vừa nằm xuống, người bên cạnh đã dán ở trong ngực hắn, ôm hắn nói:

- Nhanh gửi tin nhắn cho Chu Chu tiền bối, đừng để người ta chờ sốt ruột.

Lạc Thanh Chu đang muốn lấy ra bảo điệp đưa tin, ánh mắt trong bóng đêm đối mặt với ánh mắt của nàng một cái, đột nhiên lại nói:

- Không sao đâu, tối nay đã gửi. Đúng rồi, chân ngươi còn đau không?

Nam Cung Mỹ Kiêu khoác chân lên trên người hắn, nói:

- Đau...

Lạc Thanh Chu đề nghị:

- Vậy ta ngủ đầu kia, giúp ngươi xoa chân?

Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi:

- Không cần, ta muốn thấy... Ngô...

Không đợi nàng nói cho hết lời, Lạc Thanh Chu đột nhiên ôm nàng, hôn lên miệng nhỏ của nàng.

Thân thể Nam Cung Mỹ Kiêu cứng đờ, vùng vẫy mấy lần, sau đó ôm chặt cổ của hắn, nhắm mắt lại, bắt đầu đáp lại.

Hai người ôm ở cùng một chỗ hồi lâu, dần dần buông ra.