Lạc Thanh Chu ngồi xuống ở trước mặt nàng, nhẹ nhàng cầm chân ngọc duyên dáng tuyết trắng của nàng, lập tức cảm thấy xúc cảm mềm nhẵn, mềm mịn không xương, trong lòng rung động.
- Bị trật chính là bị trật, bản quận chúa có cần phải lừa ngươi?
Vành mắt Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên đỏ lên, miệng nhỏ chu lên ủy khuất nói, lập tức lại giương lên cái chân còn lại, nói:
- Cởi.
Trời tối người yên.
Ngoài cửa sổ, gió lạnh nghẹn ngào, bông tuyết bay lả tả.
Người đi trên đường sớm đã mất đi bóng dáng, chỉ để lại một vài dấu chân xốc xếch, sau đó dần dần bị che kín trong gió tuyết bay loạn.
Ngoài cửa thành đã đóng lại, có mấy thân ảnh ngừng chân.
Lập tức, có đi khách điếm, có tùy tiện đi tìm một huyệt động, chấp nhận ngủ tạm một đêm.
Trong ban đêm ngày đông lạnh, luôn có người trải qua cuộc sống cô độc cùng và chịu đựng băng lãnh.
Bên trong Tần phủ.
Tần nhị tiểu thư khoác lên áo lông chồn tuyết trắng, mảnh mai nhu uyển đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ mà ngẩn người.
Hồi lâu sau, mới khóa cửa sổ, về tới trên giường.
Linh Thiền Nguyệt cung.
Trong phòng đen nhánh, Hạ Thiền một người ôm hai đầu gối, ngồi ở trong góc, tĩnh không một tiếng động.
Một bên khác trong phòng.
Bách Linh một bộ váy phấn, một đôi chân nhỏ tinh xảo phấn nộn đang trần trụi, ngồi ở trong màn trướng, cầm trong tay sơn móng tay do phấn hoa làm thành, đang rất chăm chú bôi trét móng chân của mình.
Bên trên đầu ngón chân nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, phấn nộn rất nhanh đã có màu đỏ tươi kiều diễm.
Mà trong lương đình ở phía sau vườn hoa.
Tần đại tiểu thư vẫn như cũ một bộ váy trắng, yên lặng ngồi ở nơi đó, không sợ gió tuyết, thần sắc yên tĩnh, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Gió lạnh lướt qua, tóc xanh bay múa.
Từng mảnh từng mảnh bông tuyết theo gió, bay vào lương đình, rơi vào trên váy trắng noãn kia cùng bên trên mái tóc xanh rủ xuống ở giữa bờ eo nhỏ nhắn của nàng, lại rơi vào trên gương mặt tuyệt mỹ không tì vết kia của nàng, băng lạnh buốt lạnh.
Tây Hồ, bên trong bụi hoa sen.
Bông tuyết nhao nhao rơi xuống, nước hồ tĩnh mịch im ắng.
Long nhi một bộ váy đen, đang trần trụi một đôi chân ngọc tuyết trắng, ngồi xổm ở bên trên lá sen xanh lục bát ngát, đang nhàm chán nghịch nước, miệng tự lẩm bẩm:
- Công tử ơi Công tử, muốn như thế nào ngươi mới nguyện ý cùng Long nhi giao phối đây?
Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua dây đỏ cùng linh đang buộc lên trên cổ chân, sau đó nhìn về phía chân ngọc tuyết trắng xinh đẹp của mình, lập tức ‘Hoa’ một tiếng, một chùm nước bắn tung tóe lên bên trên mu bàn chân của nàng.
Giọt nước trượt xuống, óng ánh sáng long lanh.
Chân ngọc dưới váy đen càng thêm trắng nõn mê người.
Nàng xoay người cúi đầu, mái tóc rủ xuống, trong hồ nước bình tĩnh phản chiếu gương mặt xinh đẹp yêu mị, cùng điểm đỏ ở giữa hai đầu lông mày đang lấp lóe hồng mang của nàng.
Thanh Vân quan, chân núi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc một bộ áo xanh, cũng không rời đi, mà tìm một nơi trống trải, đón gió tuyết luyện kiếm.
Trong mưa tuyết, thân ảnh của nàng càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Biên cảnh.
Bên ngoài quân doanh cách Mạc Thành ba mươi km.
Trong lều vải, lò lửa thiêu đốt, ánh lửa sáng rực.
Nam Cung Hỏa Nguyệt một bộ váy áo hỏa hồng đang ngồi ở trước án, nhíu lông mày, nhìn thư từ kinh đô truyền đến.
Hồi lâu sau.
Nàng nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lát, sau đó lại mở mắt ra, nghĩ nghĩ, lấy ra bảo điệp đưa tin.
Phía trên có mấy dòng tin tức.
【 Tiểu Nguyệt, ngươi không sao chứ? 】 .
【 Tiểu Nguyệt, Nguyệt tỷ tỷ nói ta sắp đột phá Phân Thần cảnh 】 .
【 Hảo muội muội, nhìn thấy nhớ trả lời, ca ca lo lắng cho ngươi 】 .
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn một dòng tin nhắn cuối cùng, bên trong ánh mắt lộ ra một tia hàn mang cùng vẻ châm chọc, hừ lạnh một tiếng, ném ngọc thạch vào trên mặt bàn.
Nhưng rất nhanh, nàng lại cầm lên, nhìn về phía dòng tin tức thứ hai.
- Lại sắp đột phá đến Phân Thần cảnh rồi?
Nàng híp híp con ngươi, nhịn một chút, chung quy không nhịn được, trực tiếp trả lời:
- Ngươi đến cùng tu luyện thế nào? Cho dù là Lôi Linh chi thể, cũng không có khả năng một mực nhanh như vậy được?
Vừa gửi đi tin nhắn ra ngoài, nàng dừng một chút, lập tức lại rút về.
Ngữ khí tựa hồ có chút không tốt lắm.
Trên mặt nàng lộ ra một vòng xoắn xuýt, trong lòng vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng vẫn buông ngọc thạch xuống, thần hồn xuất khiếu.
- Ca ca, ngươi thật lợi hại, muội muội nhớ ngươi, bất quá muội muội tạm thời có việc, không thể đi tìm ngươi. Đợi khi nào muội muội làm xong việc sẽ đi tìm ca ca, có được hay không?
Sau khi gửi xong tin nhắn, nàng lập tức ném ngọc thạch, thần hồn trở về cơ thể.
Lập tức ‘Khu’ một tiếng, cắn răng nói:
- Buồn nôn! Bản cung tốt... Tiểu Nguyệt thật buồn nôn! Liếm cẩu!
- Ô ——