Mặt mũi Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy đỏ ửng, hai con ngươi mê ly nhìn hắn một hồi, ôn nhu nói:
- Đêm nay...
- Không được!
Lạc Thanh Chu lập tức từ chối:
- Còn chưa tới lúc.
- Phi Dương ca ca...
- Gọi ca ca cũng không được.
- Gọi là sư phụ, gọi tỷ phu, có được hay không?
- Ngươi ngậm miệng.
- Ngươi dám hung ta?
- Ngươi thế nào? Ta còn dám cắn ngươi.
- Ngô....
Lạc Thanh Chu lại ôm nàng hôn một hồi, đợi nàng mềm cả người, nói không nên lời, mới buông lỏng nàng ra, sau đó ôn nhu vuốt ve mái tóc của nàng, dụ dỗ nói:
- Nhanh ngủ đi. Đợi mọi chuyện đều giải quyết xong, suy nghĩ thêm chuyện của chúng ta.
Gương mặt Nam Cung Mỹ Kiêu nóng hổi, áp sát vào cổ của hắn, không an phận lề mề trong chốc lát, mới nói:
- Ta hối hận...
Lạc Thanh Chu nói:
- Hối hận cái gì rồi?
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ nhẹ nói:
- Hối hận để ngươi trước dễ chịu.
Lạc Thanh nói.
- Ngủ đi, nhanh ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm vào thành.
Lạc Thanh Chu vuốt ve mái tóc nhu thuận, nhẹ giọng dỗ dành nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại cọ lấy cổ của hắn nói thầm một hồi, mới dần dần an tĩnh lại.
Lạc Thanh Chu ôm nàng vào trong ngực, cảm thụ được thân thể nàng mềm mại và mùi thơm của thiếu nữ, làm thế nào ngủ được.
Lại chờ đợi trong chốc lát.
Gặp nàng hô hấp đều đều, đã ngủ say, Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng lấy tay nàng ra, sau đó cẩn thận từng li từng tí xoay người, đưa lưng về phía nàng, lấy ra bảo điệp đưa tin.
Chu Yếm đã phát tới rất nhiều tin nhắn.
【 Dương Dương, nói chuyện với bản vương! 】 .
【 Tiểu tử, nếu ngươi nói không giữ lời, không để ý tới bản vương, cẩn thận đầu của ngươi! 】 .
【 Bản vương mất ngủ, bản vương thật nhàm chán 】 .
Vân vân.
Lạc Thanh Chu vội vàng trả lời:
【 Tiền bối, vãn bối vừa tới nhà, thực sự thật có lỗi 】 .
Gửi đi xong, đột nhiên lại thấy được tin nhắn của tiểu Nguyệt.
Hắn vội vàng trả lời:
【 Tốt, tiểu Nguyệt, ngươi không sao thì tốt 】 .
Đúng vào lúc này, Trúc Trúc cũng phát tới tin tức: 【 Về nhà? Hay là ở khách điếm nằm cùng vị hôn thê quận chúa của ngươi kia? 】 .
Lạc Thanh Chu trả lời:
【 Sư phụ trở về rồi sao? 】 .
Trúc Trúc rất nhanh nhắn tin trả lời: 【 Không, đang luyện kiếm, ngươi đang cùng nằm với nàng ở một chỗ sao? 】 .
Lạc Thanh Chu: 【 Đúng 】 .
Trúc Trúc không có đáp lại.
Lạc Thanh Chu nghe tiếng gió tuyết ở phía ngoài, nghĩ nghĩ, lại phát một tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ:
【 Nguyệt tỷ tỷ, đêm nay ta cũng không có đi Tây Hồ, tuyết rơi, trời lạnh, ngươi nhớ mặc nhiều quần áo, lúc ngủ mặc dày hơn 】 .
Một lát sau, tin tức trả lời lại.
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Ngươi ở đâu? 】 .
Lạc Thanh Chu do dự một chút, trả lời: 【 - Ở nhà 】 .
Nguyệt tỷ tỷ không tiếp tục trả lời.
Lúc này, Chu Yếm và tiểu Nguyệt đồng thời phát tới tin nhắn.
Lạc Thanh Chu trước mở tin nhắn của tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt: 【 Hảo ca ca, ngươi nhớ muội muội không? Muội muội gần đây rất bận bịu, mỗi đêm đều đang nhớ ca ca đây 】 .
Lạc Thanh Chu qua loa đáp: 【 Nhớ chứ 】 .
Vừa phát đi tin nhắn, hắn đột nhiên cảm thấy bên tai truyền đến một tiếng hít thở, trong lòng lập tức xiết chặt, quay đầu nhìn lại.
Nam Cung Mỹ Kiêu vốn nên đã ngủ say lúc này lại mở to một đôi mắt đen nhánh rét lạnh lặng yên không một tiếng động nhìn chằm chằm bảo điệp đưa tin trong tay hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Lạc Thanh Chu phát run.
Một tay ngọc đột nhiên cầm mệnh môn của hắn.
- Tiểu Nguyệt là ai? Nguyệt tỷ tỷ là ai? Trúc Trúc là ai? Nếu như ngươi đêm nay nói không rõ ràng, vậy ngày mai ngươi cũng không cần ngóc đầu dậy nữa.
- Lúc ấy thanh kiếm kia, cách cổ họng của ta...
Giờ khắc này, trong đầu Lạc Thanh Chu lại đột nhiên không hiểu hiện ra một lời kịch như vậy.
Mặc dù giờ phút này không có kiếm, nhưng tay ngọc của quận chúa đáng sợ hơn.
Hắn suy nghĩ ngắn ngủi mấy giây, trực tiếp từ bỏ giải thích.
Bởi vì hắn không có cách nào giải thích.
Hắn xoay người, gương mặt dán cùng một chỗ với gương mặt của quận chúa, sau đó giơ lên bảo điệp đưa tin trong tay, nói:
- Quận chúa, đến, chúng ta ra bài cuối, gửi tin nhắn cho các nàng. Sở Phi Dương ta rất thẳng thắn, không thẹn với lương tâm! Đợi các nàng trả lời cho ta thì ngươi sẽ biết.
Nói xong, ‘Răng rắc’ một tiếng, hình ảnh hai người mặt dán mặt được chụp lại đưa và bên trong bảo điệp.
Nam Cung Mỹ Kiêu kinh ngạc một chút, mặt mũi tràn đầy sương lạnh nhìn hình ảnh bên trong bảo điệp đưa tin một chút, gặp nét mặt của mình trên ngọc thạch âm trầm, trong mắt tràn đầy sát khí, chụp vừa xấu lại vừa hung dữ, đôi mi thanh tú hơi nhíu.
Lạc Thanh Chu nói:
- Quận chúa, ta muốn gửi tới. Ta muốn để các nàng nhìn xem, nương tử nhà ta là ôn nhu xinh đẹp cỡ nào, các nàng tuyệt đối sẽ không có cơ hội cướp ta đi!