Lạc Thanh Chu đang bị thụ thương suy yếu, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy nàng đã ngã xuống trong đống tuyết, cuống quít ghìm cương ngựa dừng lại, nhảy xuống.
- Chân trật, chân...
Nam Cung Mỹ Kiêu ngời ở trên mặt đất, than đau.
Lạc Thanh Chu vội vàng ôm lấy nàng nói:
- Chân nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu chỉ chỉ chân trái, vừa chỉ chỉ chân phải, nói:
- Hai chân đều bị trật...
Lạc Thanh Chu nắm chặt chân trái của nàng, lắc lư một cái, lại cầm chân phải của nàng, uốn éo trái phải một chút.
Nam Cung Mỹ Kiêu ‘A a a’ rên la.
- Thật bị trật?
- Đương nhiên là thật... Đau quá.
Lạc Thanh Chu đành phải ôm nàng, đi tới chỗ con ngựa, vịn nàng ngồi ở phía trên, sau đó trở mình lên ngựa, nhìn về phía cửa thành cách đó không xa.
Đúng vào lúc này, cửa thành đã bắt đầu chậm rãi đóng lại.
- Giá!
Lạc Thanh Chu lập tức ôm nàng, nắm chặt dây cương, đuổi con ngựa vọt tới.
Chân trái Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên đá vào cổ con ngựa một cái, con ngựa nghiêng đầu đi, đột nhiên chạy tới đường nhỏ bên trái.
- Uy!
Lạc Thanh Chu cuống quít khẽ động dây cương trong tay.
Sau đó con ngựa giống như điên, đung đưa đầu, tiếp tục chạy về phía bên trái.
- Ai nha....
Cửa thành cách đó không xa triệt để đóng lại.
Mà đèn lồng treo trên cửa thành cũng đã bị thổi tắt.
Con ngựa lúc này khôi phục bình thường.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức nói:
- Sở Phi Dương, ngươi làm gì? Đang chạy ngon lành, đột nhiên chuyển hướng? Chúng ta không phải phải vào thành sao? Ngươi chuẩn bị mang ta đi đâu đây?
Lạc Thanh Chu không nói gì, lại nhìn cửa thành đã đóng lại một chút, mặc cho con ngựa bước nhanh đi tới con đường bên trái.
Rất nhanh, phía trước xuất hiện một khách điếm.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn thấy khách điếm kia, lập tức quay đầu nhìn hắn chằm chằm nói:
- Tốt cho Sở Phi Dương ngươi, vậy mà muốn mang bản quận chúa ngủ ở khách điếm! Ngươi... Ngươi vô sỉ! Ngươi hạ lưu! Ngươi muốn chiếm tiện nghi của bản quận chúa, đúng hay không? Ngươi mơ tưởng! Bản quận chúa thà chết chứ không chịu khuất phục.
Mặt Lạc Thanh Chu lạnh lùng, không có để ý nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn một chút, cũng ngậm miệng lại.
Hai người tới khách điếm.
Tiểu nhị lập tức đi ra, giúp hai người dắt ngựa.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Bên trong còn bao nhiêu gian phòng?
Tiểu nhị cửa hàng nhiệt tình nói:
- Còn rất nhiều, không có hết phòng, còn lò sưởi, hai vị khách quan mau mời vào.
Lạc Thanh Chu vịn Nam Cung Mỹ Kiêu đi vào, đi thẳng đến quầy hàng, lấy ra bạc vụn nói:
- Cho ta hai gian phòng.
Chủ tiệm đang muốn đưa tay tiếp bạc, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên đưa một thỏi vàng vào trong tay hắn, lạnh mặt nói:
- Ta thấy khách điếm ngươi nhỏ như vậy, nên chỉ còn lại một căn phòng chứ nhỉ?
Chủ tiệm kinh ngạc một chút, nhìn thỏi vàng nặng trĩu trong tay một chút, lại nhìn nàng một chút, lập tức kịp phản ứng, vội vàng gật đầu nói:
- Đúng vậy, hai vị khách nhân, bản điếm đêm nay chỉ còn lại duy nhất một phòng, hai vị tới thật là đúng lúc.
Lập tức phân phó tiểu nhị ở phía sau:
- Đi, mau đưa hai vị khách nhân đến phòng chữ thiên số sáu.
Tiểu nhị lập tức đáp ứng, mặt mũi tràn đầy nhiệt tình nói:
- Hai vị khách nhân, mời.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức dán ở trong ngực Lạc Thanh Chu, mặt mũi tràn đầy thống khổ:
- Nhanh, mang ta trở về phòng, chân đau, ngươi giúp ta xoa bóp...
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua chân dưới làn váy của nàng, không nói gì thêm, vịn nàng, đi theo sau lưng tiểu nhị lên lầu.
Đợi hai người lên lầu, chủ tiệm mới cẩn thận kiểm tra vàng trong tay, miệng phún phún nói:
- Hay cho một thiên kim nhà giàu, xuất thủ thật đúng là hào phóng. Tiểu tử kia ngốc quá, mỹ nhân nhi như thế chủ động đưa tới cửa, lại còn muốn hai cái gian phòng, chính là phung phí của trời, không phải nam nhân...
Tiểu nhị mang theo hai người vào phòng, sau khi đốt than sưởi ấm, khom người rời đi, thuận tiện giúp hai người đóng kỹ cửa phòng.
Lạc Thanh Chu vịn Nam Cung Mỹ Kiêu ngồi ở trên giường, hỏi:
- Chân quận chúa còn đau không?
Nam Cung Mỹ Kiêu cau mày nói:
- Đau, đương nhiên còn đau... Ngươi mau giúp ta cởi vớ giày ra, giúp ta xoa xoa...
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không có để ý nàng, đi qua đóng cửa sổ, cài chốt cửa, sau đó đi đến một góc, ngồi xuống trên ghế, lấy ra bảo điệp đưa tin, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Chu Yếm.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn, đột nhiên nói:
- Sở Phi Dương, ngươi dễ chịu, sau đó không để ý tới bản quận chúa, đúng hay không? Chân bản quận chúa đau, ngươi không có nghe thấy sao?
Lạc Thanh Chu nhíu mày, nhìn thoáng qua nàng, đang muốn nói chuyện, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên nâng lên chân phải, cởi xuống vớ giày của mình, lộ ra một chân ngọc tuyết trắng xinh đẹp, sau đó chỉ chỉ cổ chân hồng hồng của mình, nói:
- Ngươi cảm thấy ta đang gạt ngươi?
Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, gặp cổ chân nàng đã bắt đầu sưng đỏ, lập tức biến sắc, đứng dậy, thu hồi bảo điệp đưa tin, đi tới.
- Thật bị trật?