Lạc Thanh Chu nói:
- Ta đương nhiên hiểu rõ, ta sẽ không dùng thân phận này liên lụy bọn hắn.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Vậy ngươi trả lời thế nào nàng?
Lập tức lại nói:
- Cần ta hỗ trợ không? Nếu ngươi cầu ta, ta có thể giúp ngươi có cái nhà, cũng có thể giả bộ như người nhà của ngươi.
Lạc Thanh Chu cúi đầu hôn một chút gương mặt kiều nộn của nàng, nói:
- Quận chúa vốn chính là người nhà của ta. Còn nhà, về sau chúng ta sẽ có nhà.
Trong mắt Nam Cung Mỹ Kiêu lộ ra một vẻ ôn nhu, nói:
- Vậy ngươi bây giờ làm sao? Cẩm Y vệ đang điều tra bối cảnh của ngươi, hiện tại Lăng Tiêu tông cũng đang điều tra, thân thế của ngươi và bối cảnh đều trống không, thời gian dài, khẳng định sẽ có người hoài nghi.
Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng ôm chặt bờ eo nhỏ nhắn một nắm của nàng, gương mặt thì cọ cọ vào trong mái tóc mềm mại của nàng một chút, nói:
- Ta cùng với nàng đánh cược. Nàng tu kiếm nhiều năm, rất tự tin đối với kiếm thuật của mình, ta cùng với nàng đánh cược, nói chỉ cần nàng dùng kiếm đánh thắng nương tử nhà ta, ta sẽ để nàng tới cửa.
Ánh mắt Nam Cung Mỹ Kiêu phát lạnh, tay ngọc xiết chặt:
- Tới cửa?
Lạc Thanh Chu ‘Tê’ một tiếng, vội vàng giải thích nói:
- Không phải tới cửa ý kia, là tới cửa bái phỏng.
Nam Cung Mỹ Kiêu cau mày nói:
- Nàng là phong chủ Kiếm Phong Lăng Tiêu tông, cho dù bên trong năm đại tông môn cũng là tiếng tăm lừng lẫy, kiếm thuật hoàn toàn chính xác cao siêu. Ngươi dùng ai đánh bại nàng?
Lạc Thanh Chu nói:
- Hạ Thiền.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy kinh ngạc một chút, dừng một chút, quay đầu nhìn hắn nói:
- Hạ Thiền là nương tử của ngươi sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đương nhiên.
- Rống!
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên cắn hắn một cái, nhìn hắn chằm chằm nói:
- Không biết xấu hổ, ngươi bây giờ là Sở Phi Dương, Hạ Thiền người ta có quan hệ gì với ngươi?
Lạc Thanh Chu lại cúi đầu hôn một cái lên cái miệng nhỏ của nàng, giải thích nói:
- Quận chúa, Hạ Thiền là người duy nhất bên trong Tần phủ ngoại trừ nhị tiểu thư biết được thân phận ta và gặp qua ta mang mặt nạ. Lần đầu tiên của ta chính là cho nàng, lần đầu tiên của nàng cũng là cho ta, cho nên nàng là nương tử danh phù kỳ thực của ta.
Nam Cung Mỹ Kiêu ngây cả người, trầm mặc một hồi, nói:
- Khó tin.
Lạc Thanh Chu thở dài:
- Hoàn toàn chính xác khó tin, lúc trước ta nghĩ như thế nào cũng không đến, lại là nàng cùng ta động phòng.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Ta nghe Vi Mặc nói qua, Hạ Thiền... Rất đáng thương. Sở Phi Dương, ngươi phải đối đãi nàng thật tốt, biết không?
Lạc Thanh Chu kỳ quái nói:
- Đây là ta lần đầu tiên nghe quận chúa nhắc đến nữ tử khác mà không có ăn dấm, hơn nữa còn chủ động để cho ta hảo hảo đối xử với đối phương, thật là hiếm lạ... A!
Tay ngọc Nam Cung Mỹ Kiêu xiết chặt, trừng mắt liếc hắn một cái nói:
- Nàng không giống người khác, bản quận chúa chán ghét ai, cũng sẽ không chán ghét nàng.
Lạc Thanh Chu ôm chặt nàng nói:
- Vì sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu trầm mặc một chút, nói:
- Bởi vì ở trước mặt nàng, ngay cả Vi Mặc cũng chỉ là người thứ ba.
Lạc Thanh Chu không nói gì.
Con ngựa chạy nhanh trong gió tuyết.
Hai người ôm ở cùng một chỗ, lắc lư trên dưới trong gió tuyết, rơi vào trầm mặc.
Hồi lâu sau.
Nam Cung Mỹ Kiêu mở miệng nói:
- Có nắm chắc không? Ta biết Hạ Thiền dùng kiếm rất lợi hại, nhưng so với vị Lệnh Hồ tiên tử kia, chỉ sợ còn kém xa lắm.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta đã nói rõ với Lệnh Hồ sư thúc, chỉ so kiếm chiêu, không thể sử dụng tu vi, kiếm ý kiếm mang cái gì, cũng không thể dùng.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Cho dù chỉ là kiếm chiêu, Hạ Thiền muốn thắng nàng, chỉ sợ cũng rất khó. Ngươi tuyệt đối không nên xem thường nàng, ngay cả phụ thân ta đều nói, nàng là thiên tài có khả năng nhất lấy kiếm nhập thánh bên trong năm đại tông môn.
Trong mắt Lạc Thanh Chu lóe lên một vệt sáng, nói:
- Nếu như nàng là thiên tài, như vậy Hạ Thiền chính là Kiếm Tiên. Yên tâm đi, thiên phú của Hạ Thiền, trong lòng ta rõ ràng hơn bất kỳ ai.
Nam Cung Mỹ Kiêu quay đầu nhìn hắn, nói:
- Vì sao ngươi có vận khí tốt như vậy?
Lạc Thanh Chu rất chân thành suy tư một chút, đáp:
- Có lẽ là bởi vì dáng dấp ta quá đẹp, tê...
- Kia... Quận chúa... Chậm một chút...
- Giá!
Nam Cung Mỹ Kiêu lại đột nhiên tăng nhanh tốc độ.
Lạc Thanh Chu cảm thấy gió lạnh đập vào mặt, lạnh lẽo thấu xương, đột nhiên mặt mày méo mó, ôm chặt eo thon của nàng, mặt chăm chú chôn ở trong mái tóc mềm mại cùng cái cổ trắng nõn của nàng, lạnh run rẩy trong lúc con ngựa đang nhanh chóng chạy xóc nảy.
Sau nửa canh giờ.
Hai người rốt cục thấy được cửa thành.
Đúng vào lúc này, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên ‘A’ một tiếng, từ trên lưng ngựa rơi xuống.