- Phụ thân ngươi là tội phạm triều đình truy nã, lúc trước giết mệnh quan triều đình, bằng chứng như núi, tội nên lăng trì...
- Chúng ta thân là Cẩm Y vệ, có thể lâm trận tru sát hắn, cũng có thể đưa hắn đến Hình bộ thẩm phán, lăng trì thị chúng....
- Cho dù ngươi là đệ tử Lăng Tiêu tông cũng không bảo vệ được hắn.
- Bất quá, ta có thể cho ngươi một cơ hội.
- Giúp ta tra ra địa chỉ chỗ ở Sở Phi Dương và tất cả thành viên trong nhà, còn có bằng hữu trước kia của hắn. Ngươi thân là bằng hữu và sư tỷ của hắn, chắc sẽ không phí chút sức lực ấy nhỉ?
- Cho ngươi thời gian ba ngày, ba ngày sau, ta sẽ dẫn phụ thân của ngươi ở chỗ này chờ ngươi. Đến lúc đó thả hắn, hay trực tiếp chém xuống đầu của hắn, đều quyết định bởi ngươi...
- Ngươi có thể đi nói cho Sở Phi Dương, ngươi cũng có thể đi nói cho tông môn của ngươi, không quan hệ. Chúng ta bắt phụ thân ngươi, là theo nếp làm việc, giết phụ thân ngươi, cũng là theo luật làm việc, ai cũng cứu không được hắn, ngoại trừ chính ngươi...
- Suy nghĩ thật kỹ một chút, là cứu phụ thân ngươi, hay là...
- Thật ra yêu cầu này cũng không khó, ta chỉ muốn biết tin tức của hắn, về phần chuyện về sau, ta đương nhiên sẽ không lại làm phiền ngươi. Hắn là đệ tử thân truyền Lăng Tiêu tông, cho dù hắn thật giết đệ đệ ta, ta cũng cần tìm ra chứng cứ khác, không có khả năng chỉ bằng tin tức gia đình của hắn liền bắt hắn? Cho nên ngươi đây không tính là phản bội hắn, chỉ là phối hợp Cẩm Y vệ chúng ta phá án mà thôi....
Bầu trời âm trầm, một tia lạnh buốt rơi vào trên mặt.
Đao tỷ mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lại, một bông tuyết bay xuống dưới.
Nàng đứng yên trong đình viện thật lâu, thẳng đến khi bông tuyết bay tán loạn.
Lạc Thanh Chu ra khỏi thành, trực tiếp đi chuồng ngựa bên ngoài Thập Lý đình, dắt ngựa, chạy về phía Thanh Vân quan.
Lúc chạy ở trên đường, bông tuyết đã rơi xuống.
Chờ hắn đến chân núi Thanh Vân quan, trên đầu và trên vai đã một mảnh hơi nước trắng mịt mờ.
Hắn xuống ngựa, vỗ vỗ bông tuyết trên đầu và trên người, dắt ngựa, đi tới nhà gỗ nhỏ dưới chân núi.
Nơi đó ở một đạo sĩ già, lúc này đang đứng ở dưới mái hiên, nhìn bông tuyết phía ngoài, miệng không biết đang nói cái gì.
Lạc Thanh Chu dắt con ngựa đi qua, chắp tay nói:
- Đạo trưởng, vãn bối muốn đi lên núi thắp nén hương, có thể buộc con ngựa ở chỗ này hay không?
Lão đạo trưởng nhìn hắn một cái, chỉ chỉ đằng sau nói:
- Đằng sau có một cái chuồng ngựa, buộc ở bên trong là được.
- Đa tạ.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói tạ, dắt con ngựa vào phía sau.
Chờ hắn đi ra, lần nữa chắp tay nói tạ, sau đó bước nhanh lên núi.
Bông tuyết rơi đầy, trên bậc thang rất trơn ướt, bất quá đối với hắn mà nói, tự nhiên không thành vấn đề.
Chờ hắn đi lên bậc thang, thấy được lương đình thứ nhất, chuẩn bị đi vào lương đình đổi quần áo, tháo mặt nạ xuống.
Dù sao hắn lúc trước lần đầu tiên tới là lấy thân phận Lạc Thanh Chu.
Ai ngờ hắn vừa đi vào lương đình, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đi ra từ trong đình.
Một thân váy áo màu tím, dáng người cao gầy yểu điệu, tóc đen đến eo, khuôn mặt như vẽ, gương mặt xinh đẹp, bộ ngực cao ngất, mông ngạo nghễ ưỡn lên, ở giữa vòng eo tinh tế quấn quanh một đầu roi da màu đen, hai chân thon dài mà thẳng tắp, đúng là Nam Cung Mỹ Kiêu.
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy kinh ngạc.
Khóe miệng Nam Cung Mỹ Kiêu hơi vểnh, cái cằm khẽ nhếch:
- Vì sao ta không thể ở chỗ này? Chỉ cho phép ngươi đến, không cho phép ta tới?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi biết ta hôm nay muốn tới lấy thuốc?
Nam Cung Mỹ Kiêu đắc ý nói:
- Ta đương nhiên biết.
Lạc Thanh Chu đi vào lương đình, vỗ vỗ bông tuyết trên người, nói:
- Thời tiết lạnh như thế, quận chúa làm gì đi ra để bị đông, ta là tới lấy thuốc, cũng không phải đến vụng trộm gặp gỡ nữ tử khác, quận chúa làm gì gấp như thế.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạo một tiếng, nói:
- Sở Phi Dương, ngươi cũng quá để mắt chính ngươi? Bản quận chúa tới đây, nhất định là bởi vì ngươi? Bản quận chúa thích phong cảnh nơi này, tới đây nhìn không được sao?
- Được, đương nhiên được.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua váy áo đơn bạc của nàng, cũng không lại đấu võ mồm với nàng, đưa tay cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, xoa nắn một chút, nói:
- Có lạnh hay không? Làm sao không mặc thêm một bộ lạnh áo?
Nam Cung Mỹ Kiêu vùng vẫy một hồi, nhìn hắn chằm chằm nói:
- Sắc lang, vừa đến đã chiếm tiện nghi người ta, ai bảo ngươi nắm tay của người ta rồi?
Lạc Thanh Chu lập tức buông ra nói:
- Quận chúa, thật xin lỗi, là tại hạ đường đột, tại hạ cũng không tiếp tục nắm nữa.