Lạc Thanh Chu:
- Cao thủ dưỡng sinh?
Trúc Trúc:
- Có thể giúp ngươi điều trị thân thể, để ngươi không đến mức ham mê nữ sắc mà thương thân.
Lạc Thanh Chu:
- Không cần, thân thể ta rất tốt, mà hôm nay ta còn có chuyện,
Trúc Trúc:
- Chuyện rất quan trọng?
Lạc Thanh Chu:
- Đúng, thân thể nương tử nhà ta không tốt lắm, ta muốn đi xin thuốc cho nàng.
Trúc Trúc:
- Thuốc gì? Ta có thể giúp ngươi.
Lạc Thanh Chu:
- Không cần, thuốc có chút đặc thù, ta không tiện lắm nói.
Trúc Trúc: - Được rồi.
Lạc Thanh Chu phát một tin tin cho Nguyệt tỷ tỷ:
- Nguyệt tỷ tỷ, thân thể của ngươi thật không có chuyện gì chứ? Ta đêm mai có thể đi nhìn ngươi không?
Đợi đã lâu, tin tức mới trả lời:
- Không cần
Lạc Thanh Chu lập tức gửi lại một tin:
- Nguyệt tỷ tỷ lần sau không cần giúp ta, ta có thể tự mình tu luyện, tốc độ chậm một chút cũng không sao, ta không muốn Nguyệt tỷ tỷ bởi vì giúp ta tu luyện mà bị thương.
Đối phương không tiếp tục trả lời.
Lạc Thanh Chu đành phải lại nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, bình linh dịch ta đưa cho ngươi kia có hiệu quả rất tốt đối với thần hồn, không chỉ có thể lớn mạnh thần hồn, còn có thể chữa trị thương thế của thần hồn, ngươi có thể thử một chút.
Gửi xong cái tin nhắn này, hắn thu hồi bảo điệp đưa tin.
Ngoài cửa sổ, mặt trời mới mọc đã dâng lên.
Lạc Thanh Chu lại suy tư một hồi, cúi đầu hôn một chút thiếu nữ trong ngực, rồi lặng lẽ rời giường, đi ra khỏi phòng.
Thu nhi đang nấu nước trong phòng khách, nghe được tiếng mở cửa, vội vàng tới hầu hạ hắn mang giày, rửa mặt.
Lạc Thanh Chu nói:
- Tiểu Điệp còn đang ngủ?
Thu nhi nói khẽ:
- Không có đâu, Tiểu Điệp tối hôm qua ở chỗ phu nhân nơi đó, đều chưa có trở về.
Lạc Thanh Chu nghe xong, giật mình, nghĩ đến chuyện tối hôm qua bại lộ mình biết võ công ở trước mặt vị nhạc mẫu đại nhân kia.
Nếu như không ngoài dự liệu, vị nhạc mẫu đại nhân kia tối hôm qua sẽ hảo hảo hỏi thăm Tiểu Điệp?
Bất quá miệng nhỏ của nha đầu kia vẫn rất chặt, hẳn là sẽ không để lộ cái gì.
Trong lòng nghĩ đến chuyện, hắn từ cửa sau đi ra, lại ở trong hẻm nhỏ đổi một thân quần áo, mang lên mặt nạ, sau đó trực tiếp nhảy qua tường viện bên cạnh, rời đi từ bờ sông phía sau.
Hắn đi trước đến ngõ hẻm Thập Bát thành Nam.
Đi vào ngõ hẻm Thập Bát, Đao tỷ đang đứng ở cửa ngõ, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, ngay cả hắn đi đến trước mặt đều chưa kịp phản ứng.
Lạc Thanh Chu đưa tay vỗ một cái lên bờ vai của nàng, nói:
- Sư tỷ, bánh bột ngô đâu?
Thân thể Đao tỷ run lên một cái, ngẩng đầu nhìn hắn, nhún vai một cái nói:
- Hôm nay dậy trễ, không có làm.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng chằm chằm thêm vài lần, nói:
- Sư tỷ, sắc mặt của ngươi không tốt lắm, ngã bệnh sao?
Đao tỷ lắc đầu, nói:
- Không, có thể là tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, đi thôi.
Nàng ra hẻm nhỏ, chuẩn bị đi võ quán.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Sư tỷ, hôm nay ngươi một mình đi võ quán đi, ngươi giúp ta xin phép sư phụ nghỉ, ta có việc muốn ra khỏi thành một chuyến.
Đao tỷ dừng bước lại, xoay người nhìn hắn nói:
- Chuyện gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Giúp nương tử nhà ta xin thuốc.
Đao tỷ trầm mặc một chút, nói:
- Bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi đi một mình?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không sao đâu, ta đi một chút sẽ về, Đao tỷ giúp ta nói một tiếng với sư phụ là được.
Đao tỷ giật giật bờ môi, tựa hồ có lời gì muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ gật đầu, nói:
- Được, trên đường cẩn thận.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Sư tỷ, ngươi không có lời gì muốn nói với ta sao?
Đao tỷ đối mặt ánh mắt của hắn, lại tránh đi, nói:
- Không, ngươi mau đi đi.
Lạc Thanh Chu lại nhìn chằm chằm con mắt của nàng một hồi, nói:
- Tốt, ngày mai nhớ kỹ giúp ta mang bánh bột ngô, sư tỷ rõ ràng đáp ứng ta, không có thể lại thất tín với người.
Đao tỷ cười cười, nói:
- Được.
Lạc Thanh Chu phất phất tay, quay người rời đi.
Đao tỷ nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Nàng đứng lại chỗ một hồi, quay người trở về hẻm nhỏ, trở lại trong phủ.
Trong phủ, cửa chính đã hư hao.
Cây cối bên trong bồn hoa sụp đổ, bàn đá xanh toàn bộ vỡ ra nằm trên đất, khắp nơi đều là vết tích đánh nhau.
Toàn bộ trong phủ không có một ai, yên tĩnh im ắng.
Đao tỷ đứng trong đình viện, nắm chặt nắm đấm, trước mắt nổi lên một màn hôm qua khi trở về nhìn thấy.
Trong viện tràn đầy mảnh vụn cùng máu tươi, nha hoàn run rẩy quỳ gối bên trên hành lang.
Mà phụ thân của nàng thì người đầy máu tươi nằm trong sảnh đường, bị tên chỉ huy sứ Cẩm Y vệ kia giẫm ở dưới chân, bị mấy tên Cẩm Y vệ dùng xích sắt xuyên qua xương tỳ bà, thoi thóp.