Vẻ mặt Nam Cung Mỹ Kiêu cứng lại một chút, nhìn hắn chằm chằm nói:
- Chậm, tay đã bị ngươi làm bẩn, tiếp tục nắm cho ta.
Lạc Thanh Chu lắc đầu nói:
- Quận chúa, tại hạ không dám chiếm tiện nghi của ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu vô cùng tức giận, một cước giẫm lên chân của hắn, gương mặt xinh đẹp lạnh lại, nói:
- Ngươi nắm hay không nắm?
Lạc Thanh Chu lập tức đưa tay ra, nói:
- Nắm.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng:
- Miệng lưỡi trơn tru, bản quận chúa có lý do hoài nghi, ngươi chính là ra ngoài lêu lổng cùng với nữ tử khác, không phải là nữ đạo sĩ trong Thanh Vân quan đó chứ?
Lạc Thanh Chu lười nhác lại để ý đến nàng, lấy ra ô giấy dầu từ trong túi trữ vật, chống lên, che ở trên đỉnh đầu của nàng, nói:
- Đi thôi, còn muốn lấy thuốc đây.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn thoáng qua mặt của hắn, nói:
- Ngươi cứ đi như vậy? Người ta nhận biết Sở Phi Dương ngươi sao?
Lạc Thanh Chu lúc này mới kịp phản ứng, đang muốn bóc ra mặt nạ trên mặt, Nam Cung Mỹ Kiêu một phát bắt được tay của hắn nói:
- Không cho phép lấy ra.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:
- Thế nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu trầm mặc một chút, buông lỏng tay của hắn ra, nói:
- Nếu ngươi lấy ra, cũng không phải Sở Phi Dương, bản quận chúa không thể lại để cho ngươi dắt tay, cũng không thể lại để cho ngươi chiếm tiện nghi.
Dừng một chút, nàng lại chậm rãi nói:
- Người kia là của Vi Mặc, là của Tần phủ, không có quan hệ gì với Nam Cung Mỹ Kiêu ta. Nam Cung Mỹ Kiêu ta đường đường là quận chúa quận vương phủ, là con cái Hoàng gia, ta đương nhiên không thể đi cùng một tên nam tử đã có nương tử, đi cùng một chỗ. Như thế thành ra thể thống gì?
Lạc Thanh Chu nắm chặt tay của nàng, trong lòng đột nhiên có chút áy náy, ôn nhu nói:
- Quận chúa, ngươi cần gì phải ủy khuất chính ngươi như thế chứ? Ta chỉ là một sinh hèn mọn, chỉ là một người ở rể, ngươi...
- Ngươi ngậm miệng.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên ngắt lời hắn, lạnh mặt nói:
- Quận chúa đã nói với ngươi rất rõ ràng, ngươi bây giờ là Sở Phi Dương, ngươi là một võ giả, là đệ tử thân truyền Lăng Tiêu tông, ngươi xứng với ta! Mà ngươi còn đi gặp phụ thân cùng mẫu thân ta, ngươi còn đáp ứng bọn hắn phải đối đãi tốt với ta. Nếu ngươi lại nhắc tới hỗn đản khắp nơi hái hoa ngắt cỏ, ngay cả nha hoàn trong nhà đều không buông tha kia với ta, bản quận chúa sẽ dùng roi quất ngươi, ngươi tin hay không?
Đúng vào lúc này, ngoài đình truyền đến một tiếng gọi kinh ngạc:
- Sở Phi Dương?
Hai người quay đầu nhìn lại.
Trên bậc thang ngoài đình, nữ tử một bộ áo xanh, cầm trong tay ô giấy dầu màu xanh đang đình đình ngọc lập đứng ở nơi đó, thần sắc băng lãnh mà quái lạ nhìn bọn hắn.
- Sư sư....
- Gọi cô cô!
Lạc Thanh Chu vừa muốn kêu ra, áo xanh nữ tử lập tức lạnh giọng cải chính.
Nam Cung Mỹ Kiêu kinh ngạc một chút, trong mắt đột nhiên lấp lóe hàn mang.
Lạc Thanh Chu không dám gọi cô cô, ngốc trệ một chút, vội vàng giới thiệu:
- Quận chúa, vị này là Lệnh Hồ sư thúc Lăng Tiêu tông.
Lập tức lại nói:
- Lệnh Hồ sư thúc, vị này là....
Hắn đột nhiên cảm thấy bàn tay tê rần, lập tức nói:
- Là nương tử nhà ta.
Nam Cung Mỹ Kiêu cùng Lệnh Hồ Thanh Trúc bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều có hào quang loé lên.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn người nào đó bên cạnh nói:
- Quả nhiên, Sở Phi Dương, ta không có đoán sai ? Ngươi hôm nay vụng trộm một mình đi ra ngoài, là sớm hẹn xong với người nào đó? Leo núi trong tuyết, quả nhiên có đủ tư tưởng.
- Quận chúa, ngươi lầm...
- Ngươi gọi ta cái gì?
- Nương tử...
Lạc Thanh Chu vội vàng nhìn về phía Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:
- Lệnh Hồ sư thúc, làm sao ngươi hôm nay cũng tới Thanh Vân quan rồi?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhíu mày nói:
- Ngươi gọi ta cái gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Sư phụ....
Trên mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên lộ ra ý cười:
- Phi Dương, không phải ngươi bảo ta tới sao? Chúng ta không phải đã sớm đã hẹn, hôm nay cùng một chỗ trèo lên núi ngắm cảnh à?
Lạc Thanh Chu: - ....
Giữa sân, yên lặng lại.
Hai người đều mặt không biểu tình, lẫn nhau dò xét một phen, mở miệng chào hỏi.
- Lệnh Hồ tiền bối, ta nghe nói qua ngươi. Lệnh Hồ tiên tử Kiếm Phong Lăng Tiêu tông, kiếm pháp vô song, cửu ngưỡng đại danh.
- Nam Cung quận chúa, hôm đó Lăng Tiêu thi đấu, ta ở tông môn đã gặp qua ngươi.
Hai người chào hỏi xong, lại trầm mặc xuống, tiếp tục mặt không biểu tình, quan sát lẫn nhau.
Lạc Thanh Chu gặp bầu không khí có chút xấu hổ, vội vàng hỏi:
- Sư thúc, ngươi tới nơi này có chuyện gì sao?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn về phía hắn, thần sắc lạnh như băng nói:
- Bái phỏng một vị tiền bối, tối hôm qua không phải đã nói với ngươi?