Tần nhị tiểu thư vừa nói, một bên vừa nhìn biểu lộ trên mặt hắn, sau đó lại nói:
- Ta khuyên mẫu thân, yêu cầu không nên quá cao, chỉ cần đối phương là người tốt, có thể bồi tiếp tỷ tỷ là được. Cho dù là đối phương người có hơi xấu xí, gia đình không tốt cũng không sao.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Như vậy sao được. Đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, mặc dù tính cách băng lãnh, nhưng làm người rất tốt, cũng không thể tùy tiện chấp nhận.
Tần nhị tiểu thư nhìn hắn nói:
- Thế Thanh Chu ca ca cảm thấy, nên tìm cho tỷ tỷ dạng nam tử gì mới tốt đây?
Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, nói:
- Chí ít tướng mạo phải hợp được với đại tiểu thư, mà từng có đọc qua sách, có văn hóa, có nội hàm, dạng này mới có thể chủ động bồi đại tiểu thư nói chuyện. Tốt nhất là biết võ công, có thể bảo hộ cho đại tiểu thư.
Tần nhị tiểu thư ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, nhìn hắn, nhưng không có lên tiếng.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:
- Nàng cười cái gì?
Tần nhị tiểu thư nín cười, lắc đầu, nói:
- Không có gì, Vi Mặc cảm thấy Thanh Chu ca ca nói rất đúng, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, tốt như vậy, nhất định phải tìm nam tử ưu tú, tốt nhất khôi ngô, văn võ song toàn, có thể đùa tỷ tỷ vui vẻ, lại có thể bảo hộ tỷ tỷ.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, nói:
- Bất quá không dễ tìm nam tử dạng này.
Tần nhị tiểu thư che miệng một chút, hai con ngươi cong cong mà nhìn hắn, nghiêm trang gật đầu nói:
- Ừm, xác thực không dễ tìm loại nam tử thập toàn thập mỹ kiểu này cho lắm. Không phải tất cả nữ tử đều có ánh mắt, có phúc khí giống như Vi Mặc.
Lạc Thanh Chu cười cười, ôm nàng nói:
- Đó là đương nhiên.
Hai người lại nói một lát, sau đó lên giường mỹ nhân, hạ màn, thấy bóng đêm dần dần dày, mới vừa vào buồng trong, cởi đồ lên giường, ôm nhau cùng ngủ.
Thân thể Tần nhị tiểu thư yếu đuối, trời đang rất lạnh, phải ngủ rất sớm.
Lạc Thanh Chu ôm nàng vào trong ngực, nói một lát, nàng đã ngủ mất.
Thu nhi nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, giúp bọn hắn thổi tắt ngọn đèn và mấy ngọn nến, chỉ lưu lại một cây nến đỏ ở đầu giường, lại mở ra lư hương đổi một viên hương hoàn, mới lặng lẽ lui ra ngoài.
Lạc Thanh Chu lấy ra bảo điệp đưa tin, gửi tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ: 【 Nguyệt tỷ tỷ, đi Tây Hồ không? 】 .
Hắn tối hôm qua đáp ứng Nguyệt tỷ tỷ, đêm nay phải bồi nàng đi du lịch Tây Hồ.
Sau một lúc lâu, tin tức truyền đến: 【 Sẽ đi 】 .
Lạc Thanh Chu: 【 Vậy ta lập tức đi ngay, Nguyệt tỷ tỷ chờ một lát 】 .
Đang muốn thu hồi bảo điệp đưa tin, ai ngờ bảo điệp đột nhiên lại chấn động, lại có tin tức mới gửi đến.
Trúc Trúc:
- Đang làm gì?
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, trả lời:
- Đang bồi nương tử đi ngủ, sư phụ, có chuyện gì không?
Trúc Trúc:
- A, vậy ngươi chụp bộ dáng của nàng vào, ta muốn nhìn một chút.
Lạc Thanh Chu:
- Sư phụ, thật có lỗi, đây là điểm riêng tư của nương tử nhà ta, không thể cho ngươi nhìn.
Trúc Trúc:
- Quá xấu, cho nên không lấy ra được sao?
Lạc Thanh Chu:
- Rất xinh đẹp, ta sợ sư phụ nhìn tự ti.
Đối phương đã nói chuyện không khách khí, vậy hắn cũng không cần thiết khách khí.
Trúc Trúc:
- A a, nếu không ta đi gặp nàng một lần, so một lần? Nhìn xem ai tự ti?
Lạc Thanh Chu:
- Không cần, trong lòng ta, trong mắt ta, nương tử nhà ta mãi mãi là xinh đẹp nhất, không ai sánh nổi.
Trúc Trúc:
- Thời gian định xong chưa? Kiếm của ta, đã chuẩn bị xong.
Lạc Thanh Chu: - Nhanh, sư phụ đợi thêm mấy ngày đi.
Trúc Trúc:
- Lời của ngươi nói, làm sao ta không có chút tin tưởng? Ngươi nói nương tử của ngươi là cao thủ dùng kiếm, hiện tại còn nói nương tử ngươi là người đẹp nhất thiên hạ, ta hoài nghi ngươi đang nói láo, ngươi có khả năng căn bản không có nương tử.
Lạc Thanh Chu:
- Lạc Thanh Chu ta...
Tranh thủ thời gian xóa bỏ, lại lần nữa biên tập: - Sở Phi Dương ta chưa từng nói dối.
Trúc Trúc: - a a.
Lạc Thanh Chu: - a a.
Trúc Trúc:
- Ngươi a a cái gì? Ngươi có thái độ như thế này đối với sư phụ của mình sao?
Lạc Thanh Chu: - Không phải ngươi nói ngươi không phải sư phụ ta sao?
Trúc Trúc: - Vậy ngươi gọi cô cô.
Lạc Thanh Chu: - Không gọi.
Trúc Trúc: - Vì sao không gọi? Ta là sư muội của sư phụ ngươi, ngươi dựa vào cái gì không gọi ta là cô cô?
Lạc Thanh Chu:
- Không tán gẫu nữa, ta muốn thân mật với nương tử nhà ta, ngủ ngon.
Phát xong, lập tức thu hồi bảo điệp đưa tin, thần hồn xuất khiếu, bay lên nóc nhà.
Mà lúc này.
Tây Hồ, phía trên lầu các.
Thân ảnh xanh nhạt đứng trên mái cong, đang nhìn ngọc thạch trong tay, con ngươi có chút nheo lại.
Nhưng khi nàng nhìn thấy một câu cuối cùng, hơi sửng sốt một chút.