Tần nhị tiểu thư nói:
- Dĩ nhiên không phải, mẫu thân, từ nhỏ đến lớn, ta lúc nào lừa người?
Tống Như Nguyệt vẫn như cũ nhíu lông mày, nói:
- Chuyện này có chút hoang đường. Giày kia thì ngươi có thể đưa, nhưng tiểu tử này vạn vạn không được tặng. Cũng không biết Khiêm Gia sẽ nghĩ như thế nào, ai...
- Lúc trước tiểu tử kia ở cùng với Khiêm Gia, ngơ ngác ngây ngốc, nhìn cái gì cũng không biết, cũng không có dỗ dành nàng. Hiện tại bọn hắn ly hôn, tiểu tử kia đột nhiên lại trúng cử nhân, còn đầy bụng tài hoa, ngay cả các cao nhân ở Kim Thiền tự và Thanh Vân quan đều bị hắn làm cho tin phục, mà tiểu tử kia còn đối với ngươi tốt như vậy, ai, cũng không biết Khiêm Gia nhìn thấy những thứ này, có thể... Khó chịu.... hay không?
- Vi Mặc à, Khiêm Gia đứa bé kia rất đáng thương, mẫu thân vẫn cảm thấy hổ thẹn với nàng, hiện tại phu quân của nàng, lại bị ngươi... Lại cho ngươi, ai... Nếu tiểu tử kia bình thường còn chưa tính, ai có thể ngờ tới, hắn vậy mà lợi hại như vậy... Trong lòng mẫu thân rất áy náy...
Tống Như Nguyệt nói liên miên lải nhải, nói nói một hồi, vành mắt đỏ lên.
Tần nhị tiểu thư đột nhiên nói:
- Mẫu thân, người vừa rồi không phải đi nhìn qua tỷ tỷ rồi sao? Thanh Chu ca ca đưa cho tỷ tỷ giày, tỷ tỷ không có vứt bỏ? Vậy liền biểu thị, tỷ tỷ có khả năng vẫn còn có chút tình cảm đối với Thanh Chu ca ca.
Tống Như Nguyệt cầm khăn tay, lau nước mắt nói:
- Nếu thật là như thế này, vậy trong lòng mẫu thân càng áy náy....
Tần nhị tiểu thư nói:
- Mẫu thân, nếu như tỷ tỷ còn nguyện ý ở cùng một chỗ với Thanh Chu ca ca thì sao đây? Ngài nguyện ý tác thành cho bọn họ không?
Tống Như Nguyệt nghe vậy, lập tức lắc đầu nói:
- Như vậy sao được, Vi Mặc, mẫu thân cũng không thể lại chia rẽ hai người các ngươi?
Tần nhị tiểu thư thấy thời cơ đã thích hợp, nói khẽ:
- Mẫu thân, ta nhớ được rất nhiều chuyện ở đời trước, quan lại quyền quý hoặc là nam tử có tài hoa, đều là tam thê tứ thiếp, mà lại bên trong thê thiếp kia, rất nhiều đều là tỷ muội...
Tống Như Nguyệt kinh ngạc một chút, ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, sắc mặt lập tức đột nhiên trầm xuống, cả giận nói:
- Tốt cho Vi Mặc ngươi, hóa ra ngươi đang giúp cho tiểu tử kia làm thuyết khách? Tiểu vương bát đản kia hèn hạ vô sỉ, lòng tham không đáy, vậy mà muốn tỷ muội song thu? Hắn nằm mơ.
Tần nhị tiểu thư nói khẽ:
- Mẫu thân, người cũng không muốn tỷ tỷ một người lẻ loi hiu quạnh cả đời chứ? Tỷ tỷ đã không ghét Thanh Chu ca ca, vì cái gì người lại không cho phép?
- Hắn vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện đó! Trừ phi ta chết.
Tống Như Nguyệt cắn răng, tức giận đến bộ ngực trập trùng, toàn thân phát run:
- Nữ tử Tần phủ ta từ trên xuống dưới, đều sắp bị tiểu vương bát đản kia chà đạp hết, hắn lại còn muốn... Còn muốn...
- Mẫu thân.
- Đừng nói nữa! Không có khả năng! Vĩnh viễn không có khả năng!
Sắc mặt Tống Như Nguyệt tái xanh, tức giận nói:
- Nếu hắn có lá gan thì tự mình đi nói với ta! Nhìn ta có dùng roi da, chổi chà hầu hạ hắn hay không!
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói của Thu nhi:
- Phu nhân, tiểu thư, cô gia trở về.
Tống Như Nguyệt biến sắc, lập tức cả giận nói:
- Vi Mặc, chuyện này về sau đừng nhắc lại, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, bảo tiểu tử kia có nghĩ cũng đừng nghĩ! Còn có... Những lời mẫu thân vừa rồi nói với ngươi, đừng nói cho hắn nghe, được không?
Tần nhị tiểu thư gật đầu đáp.
- Ừm.
- Hừ!
Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, quay người mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Thu nhi hầu hạ nàng mang giày.
Lúc Tống Như Nguyệt từ trong nhà đi ra, Lạc Thanh Chu đang đứng trong tiểu viện, không dám vào phòng.
Tống Như Nguyệt lạnh mặt nhìn hắn một cái, không thèm để ý hắn, mang theo Mai nhi, giận đùng đùng rời đi.
Lạc Thanh Chu lại đứng ở trong tiểu viện một hồi, mới đi vào trong phòng.
- Nhị tiểu thư, vừa rồi nhạc mẫu nói gì với nàng?
Tần nhị tiểu thư mỉm cười, nói:
- Thanh Chu ca ca không cẩn thận, luyện kiếm cùng Hạ Thiền làm sao bị mẫu thân thấy được?
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, nói:
- Cửa sân ở trước mặt đã cài vào, vốn cho rằng sẽ không có người đi vào, cũng không biết nàng và Mai nhi thế nào đi vào.
Tần nhị tiểu thư ôn nhu an ủi:
- Không sao đâu, ta đã giải thích qua cho mẫu thân, nói là Hạ Thiền đang dạy ngươi kiếm pháp, mẫu thân cũng tin tưởng.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:
- Vừa rồi gặp sắc mặt nhạc mẫu đại nhân rất khó coi, là vì chuyện gì?
Tần nhị tiểu thư khẽ thở dài một hơi, nói:
- Còn không phải là vì hôn sự của tỷ tỷ. Mẫu thân hổ thẹn với tỷ tỷ, cảm thấy tỷ tỷ một người cô khổ cô đơn, quá đáng thương, cho nên muốn tìm cho nàng một nhà khá giả, nhưng lại chậm chạp tìm không thấy nhân tuyển thích hợp.