Đã là lập đông.
Trong bầu trời đêm, gió lạnh lạnh, trăng lạnh sao thưa.
Đối với thần hồn mà nói, thời tiết như vậy, cũng giống như những mùa khác.
Lạc Thanh Chu bay lên giữa không trung, cẩn thận quan sát một lần toàn bộ đường đi bốn phía Tần phủ, thấy không có gì lạ, chạy tới Tây Hồ.
Hắn có thể bắt đầu, chỉ chờ thần hồn tấn cấp.
Cho nên lúc này, càng phải cẩn thận, tuyệt không thể có chút chủ quan.
Bất cứ lúc nào đắc ý quên hình, cũng có thể sẽ để cho cố gắng trước đó phí công nhọc sức.
Một đường cưỡi gió mà đi, tốc độ cực nhanh.
Rất mau đi đến Tây Hồ.
Phía trên lầu các, thân ảnh xanh nhạt đang an tĩnh đứng lặng ở nơi đó, nhìn qua nơi xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Từ khi Lạc Thanh Chu biết nàng, mỗi lần đều sẽ gặp nàng một người nhìn nơi xa ngẩn người.
Không biết nàng đang nghĩ đến những chuyện trước kia mà tiểu Nguyệt đã từng nói cho hắn biết, hay nghĩ đến người nào đó.
Liên quan tới chuyện tông môn, trong lòng Lạc Thanh Chu sớm đã làm ra quyết định, đến lúc đó nhất định phải giúp nàng giải quyết.
Về phần chuyện khác, hắn thương mà không giúp được gì.
Đêm nay ánh trăng không tệ.
Gió đêm hơi lạnh, tạo nên gợn sóng trên mặt hồ, hiện ra ánh trăng lạnh lẽo.
Ven hồ buộc một loạt thuyền nhỏ, hơi rung nhẹ bên trong gợn sóng, phát ra tiếng va chạm rất nhỏ.
Lạc Thanh Chu không có lập tức đi lầu các, mà lướt tới phía dưới, rơi vào trên một thuyền nhỏ trong đó.
Thần niệm khẽ động, ‘Xoẹt’ một tiếng, phi kiếm bắn nhanh mà ra, dây thừng bị chém đứt.
Phi kiếm hối hả dạo qua bốn phía một vòng, lại ‘Xùy’ một tiếng, cắm vào bên trong tấm ván gỗ ở đuôi thuyền.
Bây giờ hắn đã là Luyện Thần cảnh trạng thái đỉnh phong, lập tức sắp đột phá, hồn lực cường đại, thúc đẩy phi kiếm khống chế thuyền nhỏ, tự nhiên nhẹ nhàng dễ dàng.
Nâng.
Chờ hắn đột phá đến Phân Thần cảnh, có thể không cần phi kiếm truyền lực, trực tiếp dùng ngự vật thuật khu động thuyền nhỏ.
Lạc Thanh Chu đứng ở đầu thuyền, nhanh chóng lướt tới lầu các ở chính giữa hồ nước.
Chờ đến chỗ gần, ngẩng đầu nhìn thân ảnh xanh nhạt phía trên, hô:
- Nguyệt tỷ tỷ, xuống đây, ngồi thuyền.
Hắn đã đáp ứng đối phương, đêm nay muốn chống thuyền cho nàng, theo nàng du lịch Tây Hồ.
Thân ảnh xanh nhạt cúi đầu xuống, nhìn hắn một cái, thân ảnh đột nhiên lóe lên, như một sợi ánh trăng, bên trên mái cong biến mất không thấy gì nữa.
Một giây sau, xuất hiện ở đuôi thuyền, lặng yên không một tiếng động đứng ở nơi đó.
Lạc Thanh Chu xoay người nhìn lại, nàng đã triệt hồi vầng sáng mông lung trên người, lộ ra mặc váy áo xanh nhạt, tư thái cao gầy yểu điệu, cùng gương mặt nhìn phổ thông lại có một phen hương vị đặc biệt.
Thân ảnh xanh nhạt đứng ở đuôi thuyền, cũng đang nhìn hắn.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, an tĩnh một lát.
Lạc Thanh Chu cũng triệt hồi vầng sáng, nhưng cũng không có lộ ra gương mặt tuấn mỹ của mình, vẫn như cũ mang theo mặt nạ, lộ ra gương mặt thường thường không có gì lạ kia, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta về sau cứ thẳng thắn gặp nhau như vậy đi.
Thân ảnh xanh nhạt không nói gì, lại nhìn hắn một chút, xoay người, nhìn về phía mặt hồ xa xa, trên mặt lạnh lùng như tuyết.
Thân ảnh Lạc Thanh Chu lóe lên, rơi vào nàng bên cạnh, cùng nàng sóng vai đứng ở đuôi thuyền, cũng nhìn về phía mặt hồ xa xa.
Phi kiếm mang theo thuyền nhỏ, theo gió sóng, chậm rãi nhộn nhạo tiến lên trên mặt hồ.
Lạc Thanh Chu đưa mắt nhìn thiếu nữ váy trắng bồng bềnh bên cạnh, tóc xanh bay múa, không khỏi quay đầu, nhìn chằm chằm dung nhan của nàng, đột nhiên hỏi:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi sẽ không giống như ta, cũng mang theo mặt nạ đó chứ?
Thân ảnh xanh nhạt yên tĩnh nhìn nơi xa, trầm mặc một hồi, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Có lẽ vậy.
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm gương mặt của nàng, không nói gì thêm.
Thân ảnh xanh nhạt dừng một chút, quay mặt lại nhìn hắn, thần sắc lạnh như băng nói:
- Thế nào, cảm thấy ta xấu xí, không nguyện ý tin tưởng?
Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, vội vàng nói:
- Dĩ nhiên không phải, ta chỉ đùa một chút mà thôi. Mà bộ dáng Nguyệt tỷ tỷ hiện tại, vốn không liên hệ với hai chữ xấu xí, mặc dù không phải loại xinh đẹp làm cho người ta kinh diễm kia, nhưng nhìn rất dễ chịu, tuyệt đối không xấu.
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Dù sao chính là không xinh đẹp, đúng không?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:
- Dù sao... Không xấu.
Thân ảnh xanh nhạt lạnh như băng quay đầu đi, tiếp tục nhìn qua nơi xa, không để ý tới hắn.
Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ, không dám lại nói lung tung.
Trên thuyền nhỏ lần nữa an tĩnh lại.
Một lúc lâu sau, thân ảnh xanh nhạt nhìn qua nơi xa, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Nếu ta là xinh đẹp, ngươi sẽ như thế nào?
Lạc Thanh Chu nghe vậy, lập tức chắp tay nói:
- Nguyệt tỷ tỷ vô luận xinh đẹp hay là không xinh đẹp, ta đối với Nguyệt tỷ tỷ mãi mãi cũng là tôn kính và cảm kích, tuyệt sẽ không bởi vì dung mạo mà có lòng bất kính và có ý khác.