Tống Như Nguyệt đi qua đóng cửa sổ lại, lại cài vào cửa, sau đó đi đến trước mặt nàng, lôi kéo tay của nàng, run giọng nói:
- Vi Mặc, phu quân kia của ngươi không phải là người.
Tần nhị tiểu thư: - ....
Tống Như Nguyệt tức giận nói:
- Chúng ta đều bị tiểu tử kia lừa, hắn căn bản cũng không phải một thư sinh yếu đuối, hắn biết võ công.
Tần nhị tiểu thư nghe vậy sững sờ một chút, nghe nói như thế, trong lòng lúc này mới thở dài một hơi, cười nói:
- Mẫu thân, ngươi đang nói gì đấy? Thanh Chu ca ca vốn chính là một thư sinh, chưa hề luyện võ qua, sao lại biết võ công đây.
Tống Như Nguyệt lập tức một năm một mười nói ra chuyện vừa rồi mình tận mắt nhìn thấy, lập tức lại nói:
- Vi Mặc, ta và Mai nhi chính mắt thấy, tiểu tử kia cũng không quá tử tế, vậy mà cố ý hù dọa ta.
Tần nhị tiểu thư nghe xong, cười nói:
- Mẫu thân, ngươi có khả năng nhìn lầm. Lúc ấy Hạ Thiền và Thanh Chu ca ca cùng một chỗ luyện kiếm, lấy bản sự của Hạ Thiền, khẳng định phát hiện có người đang trộm nhìn, cho nên mới cố ý dùng nội lực, đẩy kiếm trong tay Thanh Chu ca ca bay ra ngoài, hù dọa các ngươi.
- Mẫu thân, ngươi suy nghĩ một chút, trước khi Thanh Chu ca ca chưa vào phủ, là ở trong Thành Quốc phủ, sinh hoạt bi thảm đáng thương như vậy, căn bản cũng không có cơ hội luyện võ.
- Sau khi chàng ấy đến Tần phủ chúng ta, cũng chỉ là mỗi ngày khắc khổ đọc sách, làm sao có thời giờ luyện võ? Mà căn bản cũng không có người dạy chàng, chàng luyện thế nào?
Tống Như Nguyệt nghe lời nói này, mặt mũi tràn đầy kinh nghi bất định, vừa cẩn thận suy nghĩ, nói:
- Cũng đúng, nhị ca ngươi luyện võ, tiêu xài lớn như vậy, mà mỗi ngày ở bên trong hậu viện cách cách cộc cộc ầm ầm, giống như đang phá nhà, luyện võ cũng không phải đọc sách, làm sao có thể yên lặng. Mà luyện võ đều là bắt đầu từ nhỏ, nhị ca ngươi có phụ thân ngươi và đại ca dạy, tiểu tử kia... Tiểu tử kia xác thực rất không có khả năng.
Lập tức nàng lại nói:
- Thế nhưng ta vừa rồi nhìn thấy hắn múa kiếm, rất ra dáng, phối hợp rất tốt với Thiền nhi đây.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Kia là Hạ Thiền dạy tốt. Còn có, Thanh Chu ca ca có khả năng cũng có một chút thiên phú, mà hẳn là cũng khắc khổ luyện qua.
Tống Như Nguyệt nhíu lông mày, lại suy nghĩ một hồi, nói:
- Vi Mặc, người luyện võ, thân thể cường tráng, hắn mỗi lần mặc nho bào rộng rãi, ta cũng không nhìn ra cái gì. Cái kia... Ngươi mỗi đêm đi ngủ cùng hắn, hẳn phải biết? Thân thể của hắn như thế nào? Có cơ bắp không? Cường tráng hay không?
Tần nhị tiểu thư nhẹ giọng nở nụ cười, nói:
- Thanh Chu ca ca... Rất yếu đây.
- Rất yếu?
Trên mặt Tống Như Nguyệt lộ ra một tia cổ quái, nhịn không được hỏi:
- Các ngươi...
- Không có đâu.
Tần nhị tiểu thư biết được nàng muốn hỏi điều gì, lập tức đáp.
Tống Như Nguyệt lại nhíu mày nghĩ một hồi, càng nghĩ càng thấy tiểu tử kia xác thực không thể biết võ công, bởi vì hắn căn bản cũng không có cơ hội, không có thời gian, không có kim tiền tu luyện.
Vừa rồi một kiếm kia, đoán chừng đích thật là Thiền nhi nha đầu kia làm ra.
Suy nghĩ chỗ này, nàng bắt đầu lấy lại dũng khí, lập tức chất vấn:
- Vi Mặc, ngươi cũng đã biết, tiểu tử kia đưa cho Khiêm Gia một đôi giày mới? Hơn nữa còn thêu thơ tình hắn viết lên trên giày? Cái gì mà Khiêm Gia mênh mang, bạch lộ như sương... Ghê tởm! Tiểu tử kia thân là muội phu, sao có thể hạ lưu như thế, tặng quà thơ cho chị vợ sao được? Mà Khiêm Gia còn là vợ trước của hắn, quả thật là làm mất mặt tất cả người đọc sách.
Tần nhị tiểu thư nghe vậy, mỉm cười, nói khẽ:
- Mẫu thân, là ta để Thanh Chu ca ca tặng. Bài thơ kia, cũng là ta để Thanh Chu ca ca viết.
- Ngươi?
Tống Như Nguyệt nghe xong, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên:
- Vì sao?
Tần nhị tiểu thư nói:
- Mẫu thân cũng đã nói, tỷ tỷ là vợ trước của Thanh Chu ca ca, Thanh Chu ca ca trước kia chưa hề đưa cho qua tỷ tỷ thứ gì, cho nên ta nghĩ, để Thanh Chu ca ca đưa một kiện lễ vật đi qua. Vừa hay, Thanh Chu ca ca biết làm thơ, Tiểu Điệp các nàng giỏi làm giày, về phần những hoa văn trên giày kia, đều là ta nghĩ, không có quan hệ gì với Thanh Chu ca ca.
Tống Như Nguyệt lập tức gấp:
- Vi Mặc, đây chính là thơ tình, sao ngươi có thể như thế chứ?
Tần nhị tiểu thư nói:
- Mẫu thân, ai nói với người kia là thơ tình? Cái kia có thể là thơ tình, cũng có thể là thơ ẩn chứa tình cảm. Thanh Chu ca ca làm bài thơ này, ta cũng cho một chút ý kiến khác. Thay vào nói, Khiêm Gia hai chữ này chính là do ta nghĩ ra.
Như Nguyệt run lên một hồi, đột nhiên nói:
- Vi Mặc, ngươi không phải muốn giúp tiểu tử kia giải vây nên cố ý nói như vậy đó chứ?