Dứt lời, bước nhanh đi vào trong phòng, đang muốn đi những phòng khác xem xét, Mai nhi đột nhiên chỉ vào đằng sau nói:
- Phu nhân, trong hậu viện có âm thanh, cô gia có khả năng ở vườn hoa phía sau.
Tống Như Nguyệt híp híp con ngươi, nhìn về phía đằng sau, nói:
- Đi, đi một chút xem tiểu tử kia đến cùng đang làm cái gì! Hôm nay vô luận như thế nào, ta đều nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn một phen mới được.
Hai người rất nhanh xuyên qua phòng, đi đến hậu viện.
Tống Như Nguyệt đứng ở cửa ra vào, nhìn về hậu hoa viên phía trong, con ngươi đột nhiên co rụt lại, mặt mũi biểu lộ tràn đầy kinh ngạc và khó tin.
Lúc này, dưới một cây đại thụ cách đó không xa, Lạc Thanh Chu một bộ nho bào, động tác tiêu sái, đang cùng Hạ Thiền luyện kiếm.
Thân ảnh hai người phiêu hốt, kiếm quang lấp lóe, quanh thân xoay tròn gió mạnh, lá rụng rực rỡ, phối hợp cực kì ăn ý.
- Xoát!
Đúng vào lúc này, hắc bạch kiếm trong tay Lạc Thanh Chu đột nhiên rời khỏi tay, giống như mũi tên bắn nhanh về phía hai người Tống Như Nguyệt, trong nháy mắt cách gương mặt Tống Như Nguyệt chỉ có nửa thước, sau đó chợt lóe lên, ‘Oa’ một tiếng, cắm vào trên vách tường sau lưng nàng.
- Bách Linh, ngươi... Nhạc mẫu....
Lạc Thanh Chu tưởng rằng Bách Linh tới nhìn lén, cố ý ném kiếm hù dọa nàng, đang muốn nói chuyện, đột nhiên thấy là Tống Như Nguyệt cùng Mai nhi, lập tức cứng người tại chỗ.
Hạ Thiền cũng thu hồi kiếm, nhìn về phía Tống Như Nguyệt và Mai nhi.
Tống Như Nguyệt cũng cứng người lại tại chỗ, mặt mũi tràn đầy ngốc trệ cùng khó tin, đồng thời, bởi vì vừa rồi bảo kiếm lao nhanh xẹt qua mặt, hai chân không nhịn được run rẩy.
Lạc Thanh Chu cứng lại một cái chớp mắt, vội vàng chạy đến trước mặt nàng, khom người cúi đầu nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, Thanh Chu lỗ mãng, để ngài bị sợ hãi. Ta cứ nghĩ Bách Linh, cho nên.....
Tống Như Nguyệt mở to hai mắt nhìn hắn, khẽ nhếch miệng, bờ môi giật giật, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng trong lúc nhất thời, cái gì cũng nói không ra lời, trong đầu trống rỗng.
Nếu không phải người trước mắt này còn mặc một thân nho bào, nhìn ôn tồn lễ độ, bộ dáng quen thuộc, nàng thậm chí hoài nghi mình nhận lầm người...
Hắn đang luyện kiếm?
Lạc Thanh Chu lập tức giải thích nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, là như vậy, gần đây ta nghe nhị tiểu thư nói, trong phủ không quá an toàn, cho nên ta đi tìm Hạ Thiền, cầu nàng dạy cho ta một chút kiếm pháp trong thời gian rảnh rỗi sau khi ta đọc sách xong để tự vệ. Vừa rồi luyện kiếm, ta chỉ là làm theo động tác của Hạ Thiền, những kình phong kiếm khí kia đều là Hạ Thiền múa ra, ta vừa rồi luyện kiếm, còn cái gì cũng sẽ không biết....
Tống Như Nguyệt một bên mặt mũi tràn đầy ngây ngốc nghe giải thích của hắn, một bên cứng đờ nghiêng mặt, vụng trộm liếc qua chuôi bảo kiếm cắm vào vách tường sau lưng, đầu lông mày run rẩy không thôi...
- Nhạc mẫu đại nhân, chuyện chính là như vậy, không tin ngài có thể hỏi Hạ Thiền, ta thật không có lừa ngài.
Lạc Thanh Chu giải thích xong, lần nữa cúi đầu xin lỗi.
Tống Như Nguyệt há to miệng, lại run rẩy một hồi, trên mặt cố nặn ra một nụ cười khó coi, nói:
- Tin, nhạc mẫu đương nhiên tin, sao nhạc mẫu lại không tin ngươi? Thanh Chu, ngươi là thư sinh, ngươi đương nhiên không biết võ công, vừa rồi đều là Hạ Thiền đang múa kiếm, ngươi chỉ làm một chút kiểu dáng mà thôi, nhạc mẫu biết, nhạc mẫu liếc mắt một cái đã nhìn ra. Cái này chẳng lẽ còn không nhìn ra được sao? A a, Thanh Chu, ngươi đây là sống yên ổn suy nghĩ ngày gian nguy rồi, ngươi đây là tự lập tự cường! Ngươi làm rất tốt, làm rất tuyệt, nhạc mẫu vì ngươi mà cảm thấy kiêu ngạo, nhạc mẫu vì ngươi mà cảm thấy vui vẻ.
- Nhạc mẫu đại nhân, ngài tìm Thanh Chu có chuyện gì sao?
- Không, không sao đâu... Chính là sợ ngươi đọc sách mệt nhọc, tới nhìn ngươi một chút....
Mai nhi bên cạnh: - ....
Tống Như Nguyệt không dám chờ lâu.
Sau khi hỏi han ân cần vài câu, liền cười đầy mặt rời đi.
Lúc gần đi, nàng lại nhìn chuôi bảo kiếm trên vách tường một chút, lúc đưa lưng về phía người nào đó, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Nàng trực tiếp đi Mai Hương uyển.
Lúc này, trời chiều đã xuống núi.
Bóng đêm dần dần bao phủ xuống, tia sáng bắt đầu trở nên lờ mờ.
Trong tiểu viện, Châu nhi và Thu nhi đang ở phía trên hành lang đốt đèn lồng, gặp nàng bước chân vội vàng tiến đến, vội vàng cúi người hành lễ chào:
- Phu nhân.
Thu nhi nói:
- Tiểu thư đang đọc sách ở trong thư phòng.
Tống Như Nguyệt không có để ý các nàng, vẻ mặt nghiêm túc, bước nhanh vào trong nhà, trực tiếp cởi giày, đẩy cửa vào, mới vừa vào cửa, đã phát run nói:
- Vi Mặc, mẫu thân nói cho ngươi một kiện đại sự! Một cái bí mật động trời!
Tần nhị tiểu thư đứng dậy từ bên trên giường mỹ nhân, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng lên:
- Mẫu thân, người nói.