- Phu nhân, có ý tứ gì? Bách Linh làm sao nghe không hiểu?
Trên mặt Tống Như Nguyệt lộ ra một tia cười lạnh:
- Ngươi thích hoa, Thiền nhi thích kiếm, mà Khiêm Gia... Hừ, ngươi vậy mà không hiểu?
Bách Linh mở to hai mắt nói:
- Thế nhưng vì sao phu nhân muốn nói, đây là muốn một mẻ hốt gọn Linh Thiền Nguyệt cung? Ai hư hỏng như vậy, muốn một mẻ hốt gọn Linh Thiền Nguyệt cung?
Tống Như Nguyệt cười lạnh hai tiếng, không có trả lời, hỏi:
- Thơ đâu?
Bách Linh lập tức chỉ vào trong ống giày, nói:
- Phu nhân ngươi nhìn, mỗi bên một câu đây.
Tống Như Nguyệt nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy được hai câu thơ.
- Kiêm gia thương thương, Bạch lộ vi sương..... (1)
Bách Linh lập tức nói tiếp:
- Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.... (1)
Đầu lông mày Tống Như Nguyệt không ngừng run rẩy, nhìn về phía nàng nói:
- Tiếp tục đọc.
Bách Linh ‘Hô’ một tiếng, tiếp tục giòn tiếng thì thầm:
- Tố hồi tùng chi, Đạo trở thả trường, Tố du tùng chi, Uyển tại thuỷ trung ương.. Kiêm gia thê thê, Bạch lộ vị hy. Sở vị y nhân,
Tại thuỷ chi my. Tố hồi tùng chi, Đạo trở thả tê, Tố du tùng chi,
Uyển tại thuỷ trung trì..... (2)
(1: Bờ lau bụi lách xanh xanh,
La đà mọc trắng, đã thành giá sương.
Người đi sông nước mênh mang,
Ngược dòng nước biếc tìm đàng ta theo.
Sông sâu nước xiết khó chèo,
Tìm chàng ta lại tính chiều bơi xuôi.
Ngược xuôi ta chẳng kịp người,
Giữa dòng thanh thả kìa ai một chèo.)
(2: Bờ lau bụi lách tốt tươi,
La đà mọc trắng chưa vơi giọt sầu.
Người đi ven dải sông sâu,
Ta chèo ngược nước ngõ hầu tìm ai.
Sông sâu nước xiết khó bơi,
Tìm chàng ta lại tính xuôi theo dòng.
Ngược xuôi nào thấy vân mòng,
Bóng ai trên bãi, giữa dòng thảnh thơi.)
Đọc xong cả một bài thơ, Bách Linh rất đắc ý, một mặt chờ đợi khích lệ nói:
- Phu nhân, Bách Linh đọc êm tai không?
Sắc mặt Tống Như Nguyệt đã trở nên xanh xám, hỏi:
- Do ai viết?
Bách Linh gặp sắc mặt nàng không đúng, lại nhìn tiểu thư nhà mình một chút, yếu ớt mà nói:
- Tên kia.
Tống Như Nguyệt nắm chặt nắm đấm trong tay áo, sắc mặt khó coi nói:
- Hắn chuyên môn viết cho Khiêm Gia?
Bách Linh nhẹ gật đầu.
- Làm càn!
Tống Như Nguyệt đột nhiên gầm thét một tiếng, giày trong tay lập tức rớt xuống bàn đá trước mặt, cả giận nói:
- Hắn đây là có ý gì? Hắn là một muội phu, viết thơ tình cho chị vợ? Hắn đến cùng muốn làm gì?
Dứt lời, đột nhiên đứng lên nói:
- Mai nhi, đi, đi Trích Tiên cư! Ta ngược lại thật muốn nhìn, tiểu tử kia muốn chơi hoa chiêu gì.
Nói xong, nổi giận đùng đùng rời đi.
Trong lòng Mai nhi run sợ, cúi đầu đi theo ở phía sau.
Trong hậu hoa viên lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Bách Linh nhìn tiểu thư nhà mình một chút, đang muốn vụng trộm chạy đi, Tần đại tiểu thư nhìn nàng nói:
- Vi Mặc phân phó ngươi?
Bách Linh cúi đầu, hai chân chụm lại, mắt nhìn mũi chân, như tiểu hài làm sai chuyện, yếu ớt mà nói:
- Tiểu thư, ta sai rồi...
Tần đại tiểu thư không nói gì thêm.
Bách Linh cúi đầu, chờ đợi hồi lâu, cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng.
Ánh mắt Tần đại tiểu thư nhìn phía bầu trời xa xăm, dung nhan tuyệt mỹ không tì vết tắm rửa trời chiều màu vàng kim, yên tĩnh mà nhu hòa, cũng không có biểu lộ tức giận.
Gió đêm phất qua, váy trắng bồng bềnh trong lương đình, tóc xanh chập chờn, xinh đẹp như tranh vẽ.
Bách Linh nháy mắt nhìn có chút ngây dại.
Chân trời, mặt trời chiều ngả về tây, ráng chiều giống như gấm.
Tống Như Nguyệt mang theo Mai nhi, khí thế hung hăng đi vào Trích tiên cư.
Mai nhi đang muốn tiến lên gõ cửa, Tống Như Nguyệt đột nhiên nói:
- Không cần gõ cửa, trực tiếp mở cửa, ta ngược lại thật muốn nhìn, hắn cả ngày trốn ở bên trong làm cái gì.
Mai nhi đáp ứng một tiếng, lập tức tiến lên đẩy cửa, thấp giọng nói:
- Phu nhân, cửa đã khóa từ bên trong.
Tống Như Nguyệt cười lạnh nói:
- Quả nhiên có quỷ, mở ra.
Mai nhi nghe vậy, trong tay lóe lên hàn mang, lấy ra một cây chủy thủ, lập tức duỗi vào trong khe cửa, rất nhanh đẩy ra chốt cửa bên trong, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Tống Như Nguyệt lạnh mặt, bàn chân im lặng đi vào.
Một chủ một tớ tiến vào tiểu viện, gặp trong tiểu viện và trong phòng đều tĩnh không một tiếng động, căn bản cũng không có tiếng đọc sách.
Cửa sổ thư phòng mở ra, bên trong cũng yên tĩnh im ắng.
Tống Như Nguyệt đi tới trước cửa sổ, nhìn về phía trong phòng.
Thư tịch bày ra chỉnh tề trên bàn sách, trong phòng không có một ai.
Trên giường trong phòng, màn che bị kéo lên nửa, ga giường nhìn có chút lộn xộn, một góc chăn rơi vào mặt đất, rõ ràng có người ngủ qua, còn chưa thu thập.
- Phu nhân, bên trong nhà chính cũng không có người.
Mai nhi đi tới, thấp giọng bẩm báo.
Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Xem ra phải gõ tiểu tử một cái thật tốt, bây giờ lại ngay cả sách đều không muốn đọc, còn tiếp tục như vậy, ai quản được hắn?