Tống Như Nguyệt kinh ngạc nói:
- Có sao? Ai làm?
Bách Linh do dự một chút, nhìn thoáng qua tiểu viện, tiến đến bên người nàng, thấp giọng nói:
- Cô gia vụng trộm làm cho tiểu thư, cô gia còn thêu rất nhiều thứ trên giày, còn có một bài thơ tình. Tiểu thư rất thích đây.
Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt lập tức cứng lại tại chỗ, há to miệng, kinh ngạc nửa ngày, hỏi:
- Thật chứ?
Bách Linh nhẹ gật đầu, lại thấp giọng cầu khẩn nói:
- Phu nhân, đừng nói cho tiểu thư và cô gia là ta cho người biết nha, nếu không bọn hắn sẽ tức giận, cô gia sẽ khi dễ ta.
Thần sắc Tống Như Nguyệt đột nhiên trở nên ngưng trọng, nắm chặt giày trong tay, lại nhìn tiểu viện trước mắt một chút, híp híp con ngươi, đột nhiên bước nhanh đi hướng Linh Thiền Nguyệt cung, trầm giọng nói:
- Ta đi xem đôi giày kia một chút.
Bách Linh thè lưỡi, vội vàng đi theo phía sau của nàng.
Linh Thiền Nguyệt cung.
Trong hậu hoa viên, yên tĩnh im ắng.
Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng, vẫn như cũ an tĩnh ngồi ở trong lương đình, không biết đang nghĩ ngợi cái gì.
Tống Như Nguyệt mang theo Mai nhi đến.
Bách Linh vượt lên trước một bước vào cửa, giòn tiếng gọi:
- Tiểu thư, phu nhân đã tới.
Tần đại tiểu thư lấy lại tinh thần, nhìn về phía cửa ra vào.
Lập tức, nàng chậm rãi đứng lên, mặt quay về phía mẫu thân nhà mình, vẫn như cũ mặt không gợn sóng.
Tống Như Nguyệt đưa mắt nhìn về phía giày dưới váy nàng, trên mặt mang theo mỉm cười, mềm giọng nói:
- Khiêm Gia, mẫu thân làm cho ngươi một đôi giày mới, ngươi thử nhìn một chút.
Nói rồi đi vào lương đình, đưa đôi giày mới trong tay tới trước mặt của nàng.
Tần đại tiểu thư nhìn thoáng qua, đưa tay tiếp nhận, thản nhiên nói:
- Tạ ơn mẫu thân.
Tống Như Nguyệt lại cúi đầu nhìn thoáng qua giày trên chân nàng, cười nói:
- Khiêm Gia, mẫu thân nghe nói có người cũng làm cho ngươi một đôi giày mới, còn làm thơ ở phía trên, có thể đưa cho mẫu thân nhìn không?
Tần đại tiểu thư đưa mắt nhìn về phía Bách Linh ngoài đình.
Bách Linh chăm chú cúi đầu, cúi đầu xuống đất, mặt nhìn chân, ngón tay vặn vẹo váy áo của mình, cắn môi, không rên một tiếng.
Tống Như Nguyệt tươi cười nói:
- Khiêm Gia, mẫu thân cũng không phải người ngoài, đưa cho mẫu thân xem một chút đi. Mẫu thân chỉ muốn biết, đến cùng là người kia làm giày cho ngươi đẹp mắt, hay là giày mẫu thân làm cho ngươi đẹp mắt hơn.
Tần đại tiểu thư trầm mặc một chút, nói:
- Mẫu thân làm đẹp mắt.
Tống Như Nguyệt thu lại mặt cười, quay đầu, trực tiếp phân phó Bách Linh.
- Bách Linh, đi gian phòng lấy đôi giày mới của Khiêm Gia ra đây, ta muốn nhìn.
Bách Linh ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy khó xử, ánh mắt nhìn về phía tiểu thư nhà mình.
Trong hậu hoa viên đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Đang lúc Tống Như Nguyệt muốn đích thân đi trong phòng, Tần đại tiểu thư mở miệng nói:
- Bách Linh, đi thôi.
Bách Linh lập tức đáp ứng một tiếng, chạy về phía trong phòng.
Tống Như Nguyệt đi vào lương đình, ngồi xuống ở trên ghế đá đối diện, đưa mắt nhìn về phía cổ cầm trên bàn, mỉm cười nói:
- Kiêm Gia, ngươi gần đây thích đánh đàn sao? Có thể đàn cho mẫu thân nghe thử một bản?
Tần đại tiểu thư đứng trước bàn, ánh mắt cũng rơi vào cổ cầm trên bàn, nói:
- Chỉ là nhìn.
Tống Như Nguyệt giương mắt nhìn về phía nàng, trầm mặc một hồi, nói khẽ:
- Khiêm Gia, có phải... Đợi trong phòng quá lâu hay không? Muốn mẫu thân cùng ngươi ra ngoài đi dạo một chút hay không? Chúng ta ngày mai đi Tây Hồ du ngoạn, có được hay không? Gọi Vi Mặc và Mỹ Kiêu đi theo.
Tần đại tiểu thư thản nhiên đáp.
- Không cần.
Tống Như Nguyệt nhìn biểu lộ trên mặt nàng, đột nhiên nói:
- Cũng gọi Thanh Chu đi theo.
Trên dung nhan tuyệt mỹ không tì vết của Tần đại tiểu thư vẫn như cũ không có chút gợn sóng:
- Ta thích ở trong nhà.
Tống Như Nguyệt đang muốn lại nói cái gì, Bách Linh cầm một đôi giày màu xanh nhạt đi tới, đưa tới trước mặt của nàng nói:
- Phu nhân, đây chính là giày mới người kia đưa cho tiểu thư.
Tống Như Nguyệt nhìn nàng một cái, đưa tay tiếp nhận, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, ánh mắt ổn định vào hoa văn nhàn nhạt bên trên ống giày.
Bách Linh chỉ vào phía trên hoa văn giải thích nói:
- Phu nhân, ngươi nhìn nơi này, đây là cỏ lau, tên sách gọi là Khiêm Gia.
- Khiêm Gia?
Tống Như Nguyệt nghe vậy, hai con ngươi nhíu lại, lại nhìn nữ nhi của mình một chút.
Bách Linh lại chỉ vào hoa văn bên cạnh nói:
- Phu nhân, nơi này, đây là đóa hoa, đây là lá xanh, mảnh lá xanh này giống như một thanh bảo kiếm.
Tống Như Nguyệt híp mắt, sắc mặt nghiêm túc, con mắt chăm chú nhìn vào hoa văn, đột nhiên cười lạnh nói:
- Khiêm Gia, đóa hoa, bảo kiếm... A a, đây là muốn một mẻ hốt gọn Linh Thiền Nguyệt cung sao?
Bách Linh chớp chớp linh mắt to động, một mặt mê mang mà nhìn nàng nói: