- Thế là ta và nàng đánh cược, ta nói nương tử nhà ta có kiếm pháp rất lợi hại, có thể đánh bại nàng, nàng không tin. Sau đó chúng ta liền cược, nếu như ngươi có thể đánh bại nàng, nàng sẽ không đến đi thăm hỏi gia đình, nếu như ngươi thua, nàng có thể tới. Thiền Thiền, ta không hi vọng nàng đến, cho nên lần này ngươi nhất định phải giúp ta.
Hạ Thiền đỏ mặt, quay mặt sang chỗ khác, miệng thấp giọng hừ một chút, miệng nhỏ có chút giương lên.
- Ai, ai là nhà ngươi, nương tử... Hừ.
- Ngươi chứ ai.
Lạc Thanh Chu đi đến trước người nàng, nói:
- Thiền Thiền, ngươi không phải là nương tử của ta sao? Cho nên, ngươi nhất định phải giúp ta đánh bại nàng. Đương nhiên, không thể hại mạng người.
Hạ Thiền nhìn về phía hắn nói:
- Nàng, thích, ngươi?
Lạc Thanh Chu giật mình trong lòng, lập tức bật cười nói:
- Làm sao có thể, nàng là sư phụ ta, ta là đồ đệ của nàng, nàng làm sao có thể thích ta?
Vẻ mặt Hạ Thiền không thay đổi nói:
- Ngươi, giảng... Tiểu Long Nữ, thích, Quá Nhi....
Lạc Thanh Chu:
- .... Nàng cũng không phải Tiểu Long Nữ, ta cũng không phải Quá nhi.
Gương mặt Hạ Thiền xinh đẹp lạnh lại: - Hừ! một tiếng.
Gương mặt Lạc Thanh Chu cứng lại một chút, trong lòng thầm giật mình.
Tiểu nha đầu này bình thường ngơ ngác ngây ngốc, ngay cả đường đi đã đi rất nhiều lần đều có thể quên, không nghĩ tới đối loại chuyện này lại nhạy cảm như vậy, lập tức đã đoán trúng.
Nữ nhân quả nhiên thật đáng sợ.
Lạc Thanh Chu cầm bàn tay nhỏ của nàng nói:
- Thiền Thiền, mặc kệ nàng có thích ta hay không, ta đều sẽ không thích nàng. Ta chỉ thích Thiền Thiền đáng yêu nhà ta, sẽ không thích nữ tử khác.
Hạ Thiền nhìn về phía hắn, gương mặt xinh đẹp càng băng lãnh:
- Ta, Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, Tiểu Điệp, Thu nhi, các nàng không có ít....
Lạc Thanh Chu: - ....
- Hừ, lừa đảo... Xấu xa, bại hoại... A....
Lạc Thanh Chu đột nhiên bế nàng lên, xoay người đi vào trong phòng.
Hạ Thiền cuống quít giằng co trong ngực hắn:
- Thả, thả ta, xuống...
Lạc Thanh Chu đương nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nha đầu này đã muốn gây chuyện với hắn, vậy hắn cũng chỉ có thể dùng đại chiêu.
- Không... Không muốn...
Hạ Thiền bị hắn ôm vào trong gian phòng, cài chặt cửa phòng, chân nhỏ dưới váy đạp loạn, nắm chặt kiếm trong tay, muốn rút ra, lại biết được không thể rút, chỉ có thể tội nghiệp ô ô cầu xin tha thứ:
- Cầu ngươi... Ta....
- Ban ngày... Không muốn...
- Bách Linh, sẽ đến....
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, đặt nàng lên giường, bắt lấy ra kiếm trong tay nàng, gặp nàng gắt gao cầm chặt, đột nhiên cúi đầu, hôn lên miệng nhỏ của nàng.
Hạ Thiền vùng vẫy mấy lần, thân thể bắt đầu như nhũn ra, hô hấp bắt đầu gấp rút, kiếm trong tay bị hắn dễ dàng cầm ra ngoài, ném qua một bên.
- Ô....
- Gọi ca ca, ta liền tha ngươi.
- Ca, ca ca... Tha ta....
- Gọi hảo ca, nói hảo ca ca, cầu ngươi, tha cho tiểu Thiền Thiền đáng thương đi.
- Ô ô....
- Nói hay không?
- Ô, hảo, hảo ca ca... Cầu ngươi, cầu ngươi tha... Tha đáng thương, ô... Tiểu, tiểu Hạ Thiền....
- Ngoan, thật nghe lời... Bất quá, tiểu Thiền Thiền nghe lời cùng đáng thương như thế, sao có thể tha cho nàng đây? Đương nhiên muốn để nàng khóc nhè...
- Ô....
Trích Tiên cư, ngoài cửa lớn.
Bách Linh đứng ở ngoài cửa ra vào, lỗ tai dán lên cửa chính, nghe hồi lâu, lại nghe không đến động tĩnh, ánh mắt nhìn về phía tường viện.
Rất nhanh, nàng bò lên trên tường viện, đang muốn nhảy vào, tiếng nói của Tống Như Nguyệt đột nhiên vang lên ở sau lưng:
- Bách Linh, ngươi đang làm gì?
Bách Linh quay đầu nhìn lại, lập tức ‘A’ hét lên một tiếng, bị hù té xuống từ bên trên tường viện.
Mai nhi gặp vậy, lập tức đi lên đưa tay tiếp được.
Tống Như Nguyệt nhíu lông mày nói:
- Bách Linh, ngươi bò cao như vậy làm gì? Ai ở bên trong? Cô gia?
Bách Linh vuốt bộ ngực, chưa tỉnh hồn nói:
- Phu... Phu nhân, ta... Ta muốn nhìn xem cô gia ở bên trong làm gì....
Tống Như Nguyệt nhìn thoáng qua cửa sân đã đóng lại, nói:
- Hắn có thể ở bên trong làm gì? Khẳng định là đang đọc sách. Lập tức sắp qua tết, qua hết năm sau sẽ muốn đi thi, hắn không khắc khổ đọc sách, đừng nói Trạng Nguyên, đến lúc đó ngay cả tiến sĩ đều thi không đậu, kia mới gọi mất mặt.
Bách Linh vội vàng gật đầu nói:
- Ừm ừm, cô gia nhất định đang khắc khổ đọc sách, không thể cả ngày chỉ muốn...
- Chỉ muốn cái gì?
Tống Như Nguyệt hỏi.
Bách Linh vội vàng lắc đầu nói:
- Không, không có gì. Phu nhân, người đi nơi nào?
Tống như giơ lên giày trong tay, nói:
- Ta đi đưa cho Khiêm Gia một đôi giày mới, ta mới bảo các nàng làm. Ngươi xem một chút, rất xinh đẹp, vải vóc cũng rất tốt, rất mềm mại. Nếu ngươi thích, đến lúc đó ta lại để cho các nàng làm một đôi cho ngươi và Thiền nhi.
Bách Linh nhìn thoáng qua giày trong tay nàng, nói:
- Phu nhân, tiểu thư đã có giày mới.