- Ta ngẫu nhiên cũng sẽ uống chút rượu. Còn bằng hữu, ta đương nhiên có, hắn tên Sở Phi Dương, nhị tiểu thư và nhạc mẫu đại nhân đều biết.
Tần đại tiểu thư trầm mặc nhìn hắn.
Bách Linh hừ một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư, nói không chừng tối hôm qua, cô gia và Sở Phi Dương kia cùng đi thanh lâu nữa.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, trừng mắt nhìn nàng nói:
- Coi như đi, liên quan gì đến ngươi?
Bách Linh trì trệ, cả giận nói:
- Cô gia, ngươi...
- Ngươi cái gì? Có liên hệ với ngươi sao?
Lạc Thanh Chu lạnh lùng nhìn nàng.
- Ta... Hừ!
Bách Linh lập tức nghẹn lời, thân thể uốn éo, đưa lưng về phía hắn, miệng nhỏ giọng trách móc:
- Thối cô gia, về sau đừng nghĩ lại khi dễ người ta.
Lập tức lại nói với Hạ Thiền bên cạnh:
- Thiền Thiền, về sau đừng để ý tới cô gia, cô gia đã ô uế.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý tới nàng, nhìn Tần đại tiểu thư trước mặt một chút, gặp nàng vẫn như cũ nhìn mình, chắp tay cúi đầu nói:
- Đại tiểu thư có gì phân phó?
Tần đại tiểu thư thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói:
- Không có.
Lạc Thanh Chu không dám chờ lâu, nhìn về phía Hạ Thiền nói:
- Thiền Thiền, đi thôi, cô gia có việc cần ngươi hỗ trợ.
Hạ Thiền vẫn quay đầu, lờ hắn.
Bách Linh đắc ý hừ một tiếng.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục miễn cưỡng, nói:
- Vậy ta đi Trích Tiên cư, ngươi có thời gian thì đi qua.
Nói xong, cáo từ rời đi.
Bách Linh lập tức lôi kéo tay Hạ Thiền, nói:
- Thiền Thiền, đừng để ý tới cô gia, đừng đi, cô gia khẳng định muốn khi dễ ngươi.
Hạ Thiền cũng không có để ý nàng, đi ra lương đình, tiếp tục luyện kiếm.
Bách Linh lập tức chạy về phía trước viện nói:
- Ta đi khóa lại cửa sân, miễn cho thối cô gia lại đi vào.
Trong lương đình, chỉ còn lại có Tần đại tiểu thư.
- Hắc!
Hắc!
Hắc!
Kiếm trong tay Hạ Thiền rất nhanh biến thành tàn ảnh.
Tần đại tiểu thư hơi cúi đầu, vuốt ve dây đàn trước người, run lên một lát, thấp giọng thì thào:
- Có quan hệ với ta sao?
- Phong ----
Dây đàn rung động, vang lên như tiếng lòng ai oán.
Nàng lại híp híp con ngươi:
- Đương nhiên là có quan hệ.
Trích Tiên cư.
Lạc Thanh Chu tiến vào tiểu viện, khóa cửa sân, trực tiếp đi hậu hoa viên.
Lấy ra linh dịch từ trong túi trữ vật, nhỏ xong hai giọt, hắn bắt đầu tiếp tục tu luyện Kim Cang Quyền.
Kim Cang Quyền đã đến tầng cuối cùng.
Lần nữa đột phá, chính là viên mãn.
Hắn bây giờ đã liên tục tăng lên hai cấp, đến cảnh giới Đại Võ Sư, vô luận là Kim Cang Quyền hay là Ngưu Ma Thần Công, hoặc là Bôn Lôi Quyền các loại, uy lực đều đến mức lúc trước không thể so sánh nổi.
Chờ hắn luyện Kim Cang Quyền tới đại viên mãn, thần hồn đột phá đến Phân Thần cảnh, chính là lúc hắn báo thù.
Căn cứ theo lời Nguyệt tỷ tỷ nói, thần hồn của hắn lập tức sẽ sắp đột phá, hẳn là không cần đến mấy ngày.
Về phần Kim Cang Quyền, lấy tu vi hắn bây giờ, hẳn là chỉ cần thời gian hai ngày liền sẽ tu luyện tới đại viên mãn.
Đến lúc đó, hắn nắm chắc sẽ càng lớn!
Cơ hội chỉ có một lần, hắn tuyệt sẽ không khinh thường bất cứ người nào trong Lạc gia.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay, chắc chắn một kích trí mạng.
- !
Bên trên song quyền ngưng kết ra quyền sáo màu vàng kim, mỗi một quyền đánh ra đều mang theo khí thế không thể địch nổi.
Kim Cang Quyền càng bá đạo hơn Hám Sơn Bá Quyền.
Bởi vì là trong nhà, hắn không dám sử xuất toàn lực, nhưng một phen luyện tập, cỏ cây bốn phía vẫn như cũ một mảnh hỗn độn.
Một buổi chiều, trôi qua rất nhanh.
Lúc chạng vạng tối.
Hắn thu công nghỉ ngơi, chuẩn bị đi tiền viện tắm rửa, lại phát hiện Hạ Thiền đang đứng dưới đại thụ phía trước viện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy biểu lộ xoắn xuýt.
Nhìn thấy hắn đi ra, Hạ Thiền quay người liền muốn đào tẩu.
Lạc Thanh Chu vội vàng hô:
- Thiền Thiền, ta cần ngươi hỗ trợ.
Hạ Thiền dừng chân, nắm chặt kiếm trong tay, quay đầu nhìn hắn, hỏi:
- Giết, giết người?
Lạc Thanh Chu đi về phía nàng:
- Không phải giết người, là đánh người.
Hạ Thiền gặp hắn tới gần, lập tức lui lại, thối lui đến góc tường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khẩn trương:
- Ngươi, không cho ngươi... Khi dễ, ta....
Lạc Thanh Chu dừng bước lại, nói:
- Yên tâm, ta không khi dễ ngươi, ta thật có chuyện cần ngươi hỗ trợ.
Hạ Thiền bán tín bán nghi nhìn hắn, vẫn khẩn trương như cũ nắm chặt kiếm trong tay, nói:
- Đánh, đánh ai?
Lạc Thanh Chu nói:
- Một nữ nhân.
Hạ Thiền nhìn hắn nói:
- Ngươi, ngươi đánh không thắng nàng sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta đích xác đánh không thắng nàng, nàng là sư phụ ta, ta lần này ra ngoài bái sư phụ. Nàng bởi vì một chút nguyên nhân, muốn đến trong phủ chúng ta nhìn, ngươi cũng biết, thân phận kia của ta là giả, cho nên khẳng định không thể để cho nàng đi tới đây.