Bách Linh ‘Minh’ một tiếng, không dám lại nói tiếp, gương mặt dán vào bên trong cổ của hắn, lên tiếng chít chít cọ lấy.
Lạc Thanh Chu ôm nàng đi đến cửa ra vào hậu hoa viên, mới để nàng xuống, đột nhiên hỏi:
- Đại tiểu thư có ở bên trong?
Bách Linh thở gấp thở phì phò nói:
- Có.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ nhìn nàng nói:
- Thiền Thiền luyện kiếm, ngay cả ngươi cũng sợ hãi, đại tiểu thư không sợ?
Bách Linh dừng một chút, nói:
- Thiền Thiền thích khi dễ người ta, mỗi lần cố ý hù dọa người ta, nàng đương nhiên không dám khi dễ tiểu thư.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, đi vào vườn hoa.
- A!
Hạ Thiền đâm ra một kiếm, lại trong nháy mắt đâm ra liên tiếp kiếm ảnh, mỗi đạo kiếm ảnh đều tạo ra tiếng gió, từ các phương hướng khác nhau bao phủ một cây đại thụ trước mặt.
- Oa! Oa! Oa!
Cành cây phía trên cây đại thụ kia trong nháy mắt xuất hiện mấy chục vết kiếm nhàn nhạt.
Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên.
Kiếm chiêu này quả thật rất lợi hại, mà lại cực nhanh, cũng không phải hắc bạch kiếm pháp.
- Lạt!
Hạ Thiền lần nữa xuất kiếm, thân ảnh lơ lửng không cố định, vậy mà chỉ có thể nghe được âm thanh, không nhìn thấy bóng người và kiếm ảnh.
Lạc Thanh Chu không dám lại đi về phía trước, dừng ở chỗ cửa tròn, nín thở ngưng thần, nhìn kỹ.
Hắn càng nhìn càng kinh hãi.
Bộ kiếm pháp kia không chỉ có nhanh, mà lại quỷ dị khó lường, mỗi một chiêu đều có thể huyễn hóa ra hơn mười chiêu, chiêu chiêu xảo trá trí mạng.
Trong lòng hắn mừng thầm.
Thiền Thiền lợi hại như thế, vị Lệnh Hồ cô cô kia thua không nghi ngờ.
Bất quá, trong lòng hắn hơi nghi hoặc một chút.
Thiền Thiền bình thường cửa chính không ra, cửa hai không bước, như thế nào nhặt được bộ kiếm pháp lợi hại này?
- Cô gia, không thấy Hạ Thiền nữa.
Bách Linh tránh ở phía sau hắn, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nói.
Lạc Thanh Chu nói:
- Sau lưng ngươi đây.
- Hô, chỉ biết hù dọa người ta.
Bách Linh không tin nói, nhưng một giây sau, nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn lại, quả nhiên thấy một đạo thân ảnh vô thanh vô tức, quỷ dị xuất hiện sau lưng, gương mặt xinh đẹp đang lạnh như băng nhìn nàng.
- A ——
Bách Linh lập tức giật nảy mình, miệng lập tức hô:
- Thiền Thiền tha mạng, Hạ Thiền tha mạng, người ta không có trộm bạc của ngươi đi mua mứt quả, người ta cũng không có thừa dịp ngươi ngủ sờ ngươi, là cô gia, là cô gia làm...
Trong miệng nàng đột nhiên dừng lại, cuống quít mở to hai mắt, nắm lấy miệng của mình.
Lạc Thanh Chu cười nhạo nói:
- Ngươi đây là không đánh đã khai?
Bách Linh lộ ra vẻ mặt cầu xin, cuống quít núp ở phía sau hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ băng lãnh phía trước, hỏi:
- Thiền Thiền, bộ kiếm pháp kia của ngươi...
- Nhặt.
Không đợi hắn hỏi ra lời, Hạ Thiền đã thu kiếm, lạnh lùng như băng nói.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, nói:
- Ta biết là nhặt, ta chỉ muốn hỏi một chút, ngươi nhặt được ở nơi nào, ta có người bằng hữu cũng muốn đi tìm vận may.
- Hừ!
Hạ Thiền hừ một tiếng, quay đầu tiến vào vườn hoa, không có để ý đến hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn bộ dáng nàng ngạo kiều cùng bóng lưng mảnh khảnh, trong lòng âm thầm nói thầm: ‘Tiểu nha đầu, chờ một lúc để ngươi hừ cho đủ.’
Hắn đi vào vườn hoa.
Trong lương đình.
Thiếu nữ tuyệt mỹ một bộ váy áo trắng đang ngồi ở trước bàn đá, trong tay vuốt dây đàn tranh, có chút cau mày, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì.
Hạ Thiền đi vào lương đình, đứng ở sau lưng nàng, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp nhìn qua nơi khác.
Lạc Thanh Chu tiến vào lương đình, trước thỉnh an cho Tần đại tiểu thư, gặp Tần đại tiểu thư đang suy nghĩ chuyện, không có để ý nàng, nhìn Hạ Thiền thấp tiếng nói:
- Thiền Thiền, đi với ta tới Trích Tiên cư, cô gia có lời muốn nói với ngươi.
Sắc mặt Hạ Thiền biến hóa, nắm chặt kiếm trong tay, bên trên gương mặt xinh đẹp rất nhanh dâng lên hai vết đỏ ửng nhàn nhạt, xoay người qua, đưa lưng về phía hắn nói:
- Không, không đi.
Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện, Tần đại tiểu thư đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói:
- Ngươi tối hôm qua đi đâu?
Trong lương đình, yên tĩnh một cái chớp mắt.
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình.
Tần đại tiểu thư từ trước đến nay thờ ơ với tất cả mọi chuyện vậy mà lại chủ động hỏi thăm chuyện của hắn?
Hắn dừng một chút, mới đáp:
- Tối hôm qua uống rượu cùng bằng hữu, không cẩn thận uống say, cho nên ngủ ở nhà bạn, sáng nay mới trở về.
Đoán chừng là Bách Linh tối hôm qua đi tìm hắn, gặp hắn không ở nhà, cáo trạng.
Lại hoặc là, Tần đại tiểu thư tối hôm qua đi Mai Hương uyển.
- Cô gia nói láo!
Bách Linh lập tức nói:
- Cô gia xưa nay không uống rượu, mà cô gia từ trước đến nay ở trong thâm cư không ra ngoài, từ đâu tới bằng hữu?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái nói: