Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1495. Kiếm pháp thần bí của Thiền Thiền (2)




Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, tiến thẳng vào gian phòng của Tiểu Điệp.

Tần nhị tiểu thư cũng cười tiến vào gian phòng của mình.

Lạc Thanh Chu tiến vào gian phòng của Tiểu Điệp, cởi áo ngoài, nhìn khắp nơi.

Thu nhi và Châu nhi rất mau khiêng thùng tắm vào, sau đó rót nước nóng vào thùng tắm, lại thả cánh hoa và xà bông.

Lạc Thanh Chu cởi sạch quần áo, nhỏ hai giọt dược thủy vào trong thùng tắm, sau đó đi vào thùng tắm.

Thu nhi vào phòng, giúp hắn chà lưng gội đầu tóc.

Lạc Thanh Chu hỏi:

- Tiểu Điệp hai ngày nay còn bề bộn nhiều việc?

Thu nhi cười nói:

- Đương nhiên bận bịu, phu nhân hiện tại đã không thể rời nàng, mỗi ngày đi ra ngoài đều mang nàng theo.

Lạc Thanh Chu nói nhỏ:

- Nhưng chớ làm nha đầu kia mệt nhọc quá độ.

Thu nhi nói khẽ:

- Cô gia không cần lo lắng, Tiểu Điệp làm cũng không phải bị ép buộc, mà lại Tiểu Điệp có thể giúp phu nhân làm việc, rất vui vẻ là khác. Phu nhân đối xử với nàng không giống nha hoàn khác, chưa hề mắng nàng, còn nói đợi nàng có tiểu hài sẽ để nàng từ nha hoàn động phòng của cô gia biến thành tiểu thiếp đây.

Lạc Thanh Chu nói:

- Có làm thiếp hay không cũng không đáng kể, ta lại không có nghĩ nàng là thiếp.

Thu nhi nói:

- Vậy cũng không giống. Cô gia không quan tâm, Tiểu Điệp và những người khác đều quan tâm. Bọn hạ nhân trong phủ, đều nhìn đây. Thân phận nha hoàn động phòng và thân phận thiếp thất, kém không ít đây.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng nói:

- Vậy ngươi muốn làm thiếp của cô gia không?

Thu nhi cười lắc đầu:

- Nô tỳ có thể làm động phòng nha hoàn của cô gia đã thỏa mãn, nô tỳ là người của tiểu thư, chỉ cần cô gia không rời đi tiểu thư, nô tỳ sẽ không rời cô gia, làm cái gì cũng không đáng kể. Mà cô gia đối xử với nô tỳ tốt như vậy, nô tỳ rất thỏa mãn.

Lạc Thanh Chu vuốt ve tay nhỏ non mềm của nàng, không nói gì thêm.

Chờ hắn tắm xong, đổi thân nho bào sạch sẽ ra ngoài, Nam Cung Mỹ Kiêu đã rời đi.

Tần nhị tiểu thư nói khẽ:

- Mỹ Kiêu tỷ chắc sợ quấy rầy chúng ta, cho nên liền đi. Ta vốn định giữ nàng ở chỗ này cùng nhau ăn cơm tối.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, trầm mặc một hồi, không tiếp tục suy nghĩ nhiều, nói:

- Nhị tiểu thư, ta muốn đi Linh Thiền Nguyệt cung một chuyến, nàng đi không?

Tần nhị tiểu thư hỏi:

- Là muốn thăm tỷ tỷ?

Lạc Thanh Chu nói:

- Không phải, ta tìm Hạ Thiền có một số việc.

Tần nhị tiểu thư cười nói:

- Vậy chính Thanh Chu ca ca đi thôi, Vi Mặc không đi được, Vi Mặc ban đêm lại đi thỉnh an tỷ tỷ.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, không có nhiều lời, bước nhanh ra cửa.

Đợi đến khi đi vào cửa lớn Linh Thiền Nguyệt cung, trong tiểu viện đang truyền đến tiếng ca thanh thúy dễ nghe của Bách Linh:

- Thiên chi nhai, Địa Chi Giác, tri giao thưa thớt…

Lạc Thanh Chu đứng ở ngoài cửa ra vào nghe một hồi, chờ nàng hát xong một bài, dừng lại, mới đi vào, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nói:

- Bách Linh, vừa rồi là ai đang hát, quá êm tai, giống như tiếng trời, nhất định là tiểu tiên nữ nào đó từ trên trời rớt xuống hát đúng không?

Bách Linh ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, trong tay cầm một nhánh hoa màu hồng, ý cười như hoa giòn tiếng nói:

- Cô gia, miệng ngươi ngọt như vậy, nhất định lại đi ra bên ngoài làm chuyện xấu, đúng hay không?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta có thể làm chuyện gì xấu? Thiền Thiền đâu? Ta tìm nàng có việc.

Bách Linh lập tức vươn ra cánh tay ngăn cản hắn, nói:

- Hạ Thiền đang ở hậu viện luyện kiếm đây, cô gia không thể đi.

Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:

- Ta cũng không phải chưa từng đi khi nàng đang luyện kiếm, vì sao hôm nay không thể đi?

Bách Linh liếc mắt nhìn hai phía, giống như làm trộm nhỏ giọng nói:

- Thiền Thiền không biết từ nơi nào nhặt được một bộ kiếm pháp, rất lợi hại, ta đều không dám đi qua, nhìn thoáng qua một cái đã để hai chân ta như nhũn ra, sợ bị kiếm khí xé nát. Cô gia ngươi yếu như vậy, còn yếu hơn ta, cũng không thể đi qua.

- Sao?

Lạc Thanh Chu nghe xong, trong lòng nói thầm: ‘Chẳng lẽ là hắc bạch kiếm pháp ta truyền thụ nàng?’

Suy nghĩ chỗ này, hắn nói:

- Ngươi nói kiểu này, ta càng tò mò. Không sao đâu, ta đứng xa một chút nhìn, không tới gần.

Bách Linh vẫn như cũ đưa hai tay ngăn lại nói:

- Cô gia, người ta là vì nghĩ cho an toàn của ngươi, ngươi... A...

Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu từng chút từng chút bế nàng lên, nói:

- Đi thôi, cùng đi nhìn xem, cô gia rất hiếu kì về kiếm pháp mà Thiền Thiền đang luyện.

Bách Linh dán ở trong ngực của hắn, hai tay ôm cổ của hắn, giãy giụa nói:

- Thối cô gia, thả người ta xuống...

Lạc Thanh Chu cảnh cáo nói:

- Lại nói ta thối, chờ một lúc để ngươi ăn nước bọt một canh giờ.