Mai Hương uyển.
Bên trên hành lang, ánh nắng tươi sáng, hương hoa lưu động.
Tần nhị tiểu thư khoác một bộ tố y, hất lên áo lông chồn tuyết trắng, đang ôn nhu nhược nhược ngồi ở phía trước cửa sổ, giơ ra ngón tay ngọc nhỏ dài, tỉa hoa trong bình hoa.
Thu nhi đang bưng bình hoa.
Châu nhi cầm trong tay hoa tươi mới hái từ vườn hoa phía sau.
Hoa tươi muôn hồng nghìn tía, màu sắc khác nhau.
Trên bệ cửa sổ, trên ghế ngồi ngoài hành lang có đặt một bình hoa đã cắm vào đầy hoa tươi, màu sắc chói lọi, hương hoa bốn phía.
Cho dù là mùa thu xào xạc, trong tiểu viện cũng đầy là mùi thơm của hoa tươi.
Lạc Thanh Chu mặc một bộ nho bào, đẩy cửa sân ra, phong độ nhẹ nhàng đi vào tiểu viện, hít hà hương hoa trong không khí, nhìn về phía thiếu nữ mảnh mai ôn nhu bên trên hành lang, nói:
- Nhị tiểu thư thật có nhã hứng.
Tần nhị tiểu thư nhìn hắn, trên dung nhan thanh lệ thanh nhã lộ ra ý cười.
Châu nhi ở một bên lập tức chất vấn:
- Cô gia, người tối hôm qua đi nơi nào? Đêm không về ngủ, cũng không nói một tiếng cho tiểu thư, tiểu thư chờ người đến nửa đêm đây.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Châu nhi, nấu nước đi, cô gia muốn tắm rửa.
Châu nhi trì trệ, nói không nên lời, hừ một tiếng, đi phòng bếp.
Thu nhi cũng thả ra bình hoa trong tay, đi qua hỗ trợ.
Lúc đi qua từ bên người Lạc Thanh Chu, Lạc Thanh Chu xoa đầu của nàng một cái, nói:
- Vẫn là Thu nhi ngoan nhất.
Thu nhi cười một tiếng, bước nhanh chạy đi.
Lạc Thanh Chu đi đến hành lang, cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Tần nhị tiểu thư, ôn nhu giải thích:
- Tối hôm qua xảy ra chút chuyện, cho nên không có trở về, để nàng lo lắng.
Tần nhị tiểu thư nhẹ nhàng cười một tiếng, hỏi:
- Thanh Chu ca ca tối hôm qua là ở cùng nữ hài tử khác một chỗ hả?
Lạc Thanh Chu kinh ngạc nói:
- Làm sao nàng biết?
Tần nhị tiểu thư cười cười, nói:
- Đoán. Thanh Chu ca ca tối hôm qua hẳn là không có làm chuyện gì xấu đó chứ?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đương nhiên không có, chỉ là cứu được một nữ tử bị thương mà thôi.
Tần nhị tiểu thư hỏi:
- Xinh đẹp không?
Lạc Thanh Chu nói:
- So với nhị tiểu thư, tự nhiên kém xa.
Tần nhị tiểu thư mỉm cười, nói:
- Thanh Chu ca ca, đi vào gian phòng đi, chờ một lúc Vi Mặc hầu hạ Thanh Chu ca ca tắm rửa.
Lạc Thanh Chu cúi đầu hôn miệng nhỏ của nàng một cái, thấp giọng nói:
- Nhị tiểu thư muốn cùng tắm với ta sao?
Tần nhị tiểu thư cười mà không phải cười nói:
- Đươc, nếu Thanh Chu ca ca muốn, chờ một lúc Vi Mặc sẽ bồi Thanh Chu ca ca.
Lạc Thanh Chu lại hôn nàng một chút, vào phòng, cởi giày, đi vào gian phòng, một bên giải ra dây thắt lưng bên hông, một bên hướng về cửa ra vào nói
- Nhị tiểu thư, chờ một lúc....
Hắn đột nhiên cảm giác không đúng, lập tức quay đầu lại, nhìn về phía buồng trong.
Phía sau bức rèm che.
Nam Cung Mỹ Kiêu xõa tóc dài, mặc đồ ngủ, đang trần trụi một đôi chân ngọc tuyết trắng đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lạc Thanh Chu: - .....
- Ai ----
Hắn ngốc trệ một cái chớp mắt, lập tức cầm quần áo, trốn ra khỏi gian phòng.
Tần nhị tiểu thư đứng ở ngoài cửa ra vào che miệng cười trộm.
Lạc Thanh Chu giật nảy mình, nhanh chóng mặc quần áo xong, thấp giọng nói:
- Quận chúa làm sao ở trong phòng?
Tần nhị tiểu thư nhịn được cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca, Mỹ Kiêu tỷ tối hôm qua đã đến, biết được chàng không có trở về, trong phòng đợi một đêm. Buổi sáng Vi Mặc tỉnh lại, Mỹ Kiêu tỷ nói cho Vi Mặc chàng không sao, sau đó nàng mới buồn ngủ mà đi ngủ.
Lạc Thanh Chu nghe xong, nhíu mày.
Tối hôm qua hắn xảy ra chuyện, hẳn là Nhiếp Vân Dung nói cho nàng biết, cho nên nàng mới đến Tần phủ, chờ một đêm.
Đợi sáng nay Nhiếp Vân Dung nhìn thấy hắn vô sự, mới thông báo nàng.
Cho nên nàng buổi sáng mới đi lên giường ngủ.
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức vừa cảm động, vừa có chút xấu hổ.
- Vừa rồi ở bên ngoài làm sao không nói với ta?
Lạc Thanh Chu mắt nhìn người trước mặt một chút, đưa tay vỗ một cái lên gương mặt kiều nộn của nàng, lại không dám dùng lực, đập xong, lại giúp nàng xoa xoa.
Tần nhị tiểu thư vểnh vểnh miệng:
- Vi Mặc chính là cố ý, ai bảo Thanh Chu ca ca tối hôm qua để người ta lo lắng.
Thanh Chu ôm nàng, lại hôn một lên cái trán của nàng, thấp giọng nói:
- Lần sau nhất định sớm nói cho nàng.
Đang lúc hai người thân mật, Thu nhi ở bên ngoài nói khẽ:
- Cô gia, đến gian phòng nào tắm rửa?
Lạc Thanh Chu chỉ chỉ gian phòng của Tiểu Điệp.
Thu nhi quay người rời đi.
- Thanh Chu ca ca, chờ một lúc còn muốn để Vi Mặc cùng chàng tắm không?
Tần nhị tiểu thư cười hỏi.