Bên cạnh, Đao tỷ vội vàng đá nàng một cước, thấp giọng nói:
- Đừng nói lung tung, người ta nghe được.
Sở Tiểu Tiểu lập tức ngậm miệng lại.
Không bao lâu.
Mạc Thanh Sơn cùng các trưởng lão khác mang theo đệ tử tông môn vội vàng đi ra, nhìn thấy Lệnh Hồ Thanh Trúc, đều thở dài một hơi, mặt mũi tràn đầy vui sướng.
Những đệ tử nội môn được Lệnh Hồ Thanh Trúc cứu được lúc này đều đồng loạt quỳ xuống, mặt mũi tràn đầy cảm kích cùng kích động bái tạ.
Mạc Thanh Sơn cũng thở dài nói:
- Tối hôm qua nếu không phải Lệnh Hồ phong chủ xả thân cứu chúng ta, chỉ sợ chúng ta sớm đã mai táng trong loạn thạch cương kia.
Lập tức lại vội vàng hỏi:
- Lệnh Hồ phong chủ, cuối cùng ngài làm sao thoát hiểm? Ai cứu ngài?
Lệnh Hồ Thanh Trúc thản nhiên nói:
- Một tên tiền bối.
Nói đến đây, nàng liếc người nào đó một chút, nói:
- Tiền bối thế ngoại cao nhân mang theo mặt nạ, cao thâm mạt trắc, có lòng hiệp nghĩa.
Lạc Thanh Chu cúi đầu uống trà, không dám ngẩng đầu.
Đao tỷ bên cạnh thì nhìn hắn chằm chằm.
Đám người lại hàn huyên một phen, dắt ngựa mà rời đi.
Lạc Thanh Chu không dám lưu lại, lập tức dẫn ra bảo mã của mình từ bên trong chuồng ngựa, trở mình lên ngựa, đi theo mấy người Trương Viễn Sơn giục ngựa mà đi.
Ai ngờ vừa chạy một hồi, trong túi trữ vật trên người đột nhiên truyền đến một hồi chấn động.
Hắn hãm lại tốc độ, lấy ra bảo điệp đưa tin.
Phía trên xuất hiện một tin nhắn.
Trúc Trúc:
- Cảnh ngươi tối hôm qua xé quần áo của ta, sờ ta vò ta hôn ta, ta đều ghi vào bên trong bảo điệp đưa tin. Ngươi đáp ứng cùng ta song tu, ta cũng ghi xuống. Nếu ngươi dám đổi ý, ta sẽ đi cho nương tử nhà ngươi nhìn.
Lạc Thanh Chu lập tức cứng đờ, lập tức trả lời nói:
- Sư phụ, ta chỗ nào sờ người hôn người rồi? Ta giúp người bôi thuốc, giúp người hút độc dịch, ta cứu được người, sao người có thể vu khống ta?
Trúc Trúc:
- Cái này gọi vu khống à? Ngươi thật sự sờ ta vò ta hôn ta, không phải sao? Ta chỉ muốn ngươi song tu kiếm pháp với ta, cái này đã rất nể mặt ngươi.
Lạc Thanh Chu:
- Sư phụ, ta đã đáp ứng cùng người một chỗ tu luyện hắc bạch kiếm, ta sẽ không đổi ý.
Trúc Trúc:
- Nhà ngươi ở nơi nào?
Lạc Thanh Chu:
- Sư phụ, người muốn làm gì?
Trúc Trúc:
- Không làm gì, muốn đi bái phỏng người nhà của ngươi một chút, nhìn nương tử nhà ngươi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Sư phụ, ta đã đáp ứng người, người còn muốn như thế nào?
Trúc Trúc:
- Đừng lo lắng, ta thật chỉ là đi bái phỏng
Lạc Thanh Chu:
- Ta không tin.
Trúc Trúc:
- Vì sao không tin? Lệnh Hồ Thanh Trúc ta chưa từng nói dối.
Lạc Thanh Chu: - ....
Trúc Trúc:
- Ngươi không có nói láo qua sao?
Lạc Thanh Chu:
- Ta không có.
Trúc Trúc:
- Ban đầu là ai nói, mình không có tu luyện qua thần hồn?
Lạc Thanh Chu: - ...
Trúc Trúc:
- Ta muốn đi nhà người.
Lạc Thanh Chu đau đầu, suy tư một chút, trả lời:
- Sư phụ, nếu như người nhất định phải đi, cũng được, bất quá người trước đến gặp nương tử nhà ta.
Trúc Trúc:
- Làm sao, để nàng đồng ý trước?
Lạc Thanh Chu:
- Kiếm pháp của sư phụ rất lợi hại, trong nhà của ta vừa hay cũng có một nương tử tu luyện kiếm pháp cũng rất lợi hại, sư phụ đến lúc đó luận bàn một phen với nàng, không thể dùng kiếm ý, kiếm mang, chỉ có thể dùng kiếm chiêu. Nếu như sư phụ đánh thắng nàng, ta sẽ để sư phụ đi trong nhà ta, có thể chứ?
Trúc Trúc:
- Ngươi xác định là nương tử nhà ngươi?
Lạc Thanh Chu: - Xác định.
Trúc Trúc: - Tốt, lúc nào?
Lạc Thanh Chu:
- Chờ ta về nhà thương lượng xong với nàng, sau đó thông báo cho sư phụ, có thể chứ?
Trúc Trúc:
- Đao kiếm vô tình, bảo nàng cẩn thận.
Lạc Thanh Chu:
- Uy, sư phụ cũng phải cẩn thận, nương tử nhà ta, cũng không dễ chọc.
Trúc Trúc:
- Vậy thì thử một chút ai không dễ gây nhất.
Lạc Thanh Chu:
- Sư phụ, ta đang cưỡi ngựa, không tán gẫu nữa.
Gửi đi xong, thu hồi bảo điệp, trong lòng âm thầm tự hỏi chuyện này.
Thiền Thiền có thiên phú cực cao, hắc bạch kiếm pháp vừa tu luyện không có mấy ngày đã có thể bộc phát ra uy lực tầng thứ sáu.
Nếu như chỉ dùng kiếm chiêu tỷ thí, Thiền Thiền nhất định có thể thắng.
Bất quá, chuyện này làm như thế nào nói cho Thiền Thiền nghe đây?
Nha đầu kia có thể lại trách hắn ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lại dùng nắm đấm nhỏ đánh hắn hay không?
Xem ra, chỉ có thể ở trên giường thẳng thắn cùng với nàng mới được khoan hồng.
Nghĩ đến bộ dáng nha đầu đáng yêu ngốc nghếch kia mở to hai mắt chịu đựng, trong lòng hắn lập tức nóng lên, ‘Ba’ vỗ mông ngựa một cái, quát:
- Giá.
Tòa phủ đệ nào đó.
Hậu hoa viên, trong lương đình, thiếu nữ một bộ váy áo tuyết trắng đang nhìn tin nhắn trên ngọc thạch trong tay, con ngươi có chút nheo lại...