Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1492. Nương tử nhà ta, cũng không dễ chọc (2)




Lạc Thanh Chu nói:

- Đáng tiếc, tối hôm qua đi u cốc hái thuốc, tách ra cùng Đao sư tỷ, không nhìn thấy.

Đao tỷ nhìn hắn một cái, khóe miệng bỗng nhúc nhích, không nói gì.

Tiểu nhị quán trà tên tiểu Thất bưng tới nước trà, chào hỏi mấy người bọn hắn ngồi ở một bàn khác.

Lạc Thanh Chu đang muốn đứng dậy đi qua, đột nhiên nhìn thấy Lệnh Hồ Thanh Trúc lấy ra một khối ngọc thạch quen thuộc, dùng ngón tay ở phía trên viết:

- Ta không sao, đang ở quán trà.

Lệnh Hồ Thanh Trúc gửi xong, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói:

- Cái này gọi bảo điệp đưa tin, có thể truyền lại tin tức. Nếu như ngươi cần, chờ một lúc cùng ta về tông môn, ta có thể đưa cho ngươi một khối.

Lạc Thanh Chu vội vàng nói:

- Sư phụ, cái này quá quý giá, đệ tử không cần.

Đệ tử khác bên cạnh đều là mặt mũi tràn đầy hâm mộ.

Loại bảo vật này, bọn hắn cũng đã được nghe nói, bất quá giá cao chót vót, bọn hắn không đủ sức.

Mặt mũi Lệnh Hồ Thanh Trúc không chút thay đổi nói:

- Nó không chỉ có thể truyền lại tin tức, mang ở trên người, thời khắc nguy cấp còn có thể giúp ngươi ngăn cản một kích trí mạng. Đồng thời, nó còn có thể lưu lại bộ dáng cùng nói lời của ngươi ở lại bên trong, gửi đi ra ngoài, rất thuận tiện.

Lạc Thanh Chu vẫn như cũ lắc đầu:

- Quá cao cấp, đệ tử không xứng dùng.

Lệnh Hồ Thanh Trúc híp híp con ngươi, trực tiếp đưa bảo điệp đưa tin trong tay cho hắn, lạnh lùng thốt:

- Cầm, có việc gì thì nhắn tin cho ta hay, trong tu luyện gặp được vấn đề, đều có thể trực tiếp hỏi ta.

Lạc Thanh Chu thật không dám tiếp nhận loại vật liệu quý giá này.

Nếu như không có lời tối hôm qua nàng nói, cùng lời buổi sáng hôm nay nói, hắn hẳn là sẽ tiếp nhận.

Nhưng bây giờ... Hắn thật không dám.

- Sư phụ...

- Cầm!

Lệnh Hồ Thanh Trúc ngắt lời hắn, trong mắt có kiếm ảnh lấp lóe, mặt như sương lạnh.

Mấy tên đệ tử bên cạnh nhìn thấy, vội vàng nói:

- Sở sư đệ, nhanh cầm đi, ngươi là đệ tử của Lệnh Hồ sư thúc, nàng đưa ngươi đồ vật, ngươi làm sao có thể từ chối? Trưởng giả ban thưởng, không thể từ chối, từ chối là vô lễ, huống chi Lệnh Hồ sư thúc là sư phụ ngươi.

- Sở sư đệ, bảo điệp đưa tin này thế nhưng là đồ tốt, cho dù những đệ tử thân truyền khác cũng không có tư cách đạt được, ngươi nhanh nhận lấy, nó là pháp bảo, có thể thiên lý truyền âm, còn có thể cứu mạng.

Mấy tên đệ tử vừa hâm mộ, lại cảm thấy không hiểu.

Chuyện tốt như vậy, tiểu tử này làm sao còn do do dự dự không chịu tiếp nhận? Nếu là bọn hắn, đã sớm quỳ xuống đất bái tạ, cảm động đến rơi nước mắt.

Lạc Thanh Chu thấy từ chối không được, rơi vào đường cùng, đành phải lấy ra bảo điệp đưa tin của mình từ trong túi trữ vật, yếu ớt mà nói:

- Sư phụ, ta đã có...

Chúng đệ tử: - ....

Lệnh Hồ Thanh Trúc vẫn còn đang đưa ra bảo điệp đưa tin trong tay, biểu lộ trên mặt cứng mấy giây, mới chậm rãi thu về, trầm mặc không nói.

Lạc Thanh Chu cảm thấy có chút xấu hổ, đang muốn thu hồi bảo điệp đưa tin của mình, Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên mở miệng nói:

- Chờ một chút.

Nói xong, bảo điệp đưa tin trong tay đột nhiên đụng một cái vào bảo điệp đưa tin trong tay hắn.

Hai khối bảo điệp đưa tin đột nhiên đồng thời sáng lên một cái.

Lạc Thanh Chu định thần nhìn lại, mặt ngoài ngọc thạch xuất hiện một hàng chữ nhỏ:

- Có đồng ý thêm bạn hảo hữu với Trúc Trúc hay không?

Lạc Thanh Chu: - .....

Không đợi hắn kịp phản ứng, Lệnh Hồ Thanh Trúc đã duỗi ra ngón tay ngọc nhỏ dài, điểm một cái ở trên ngọc thạch trước mặt hắn.

Ngươi đã cùng Trúc Trúc trở thành hảo hữu, các ngươi có thể thỏa thích chơi đùa, ngươi cũng có thể sửa chữa tên của đối phương .

Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, cái đồ chơi này vậy mà uy tín như thế hả, quá cao cấp.

Lệnh Hồ Thanh Trúc thu hồi bảo điệp đưa tin, lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Ai cho ngươi?

Lạc Thanh Chu cũng thu bảo điệp đưa tin vào trong túi, nói:

- Muội muội ta.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nghe vậy giật mình, nói:

- Ngươi có muội muội?

Lạc Thanh Chu gật đầu nói:

- Ừm.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:

- Muội muội ruột?

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhận.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nheo mắt, ánh mắt phức tạp nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:

- Ngươi biết thứ này đắt cỡ nào không?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta có đại ân với nàng, cho nên nàng tặng cho ta.

Bờ môi Lệnh Hồ Thanh Trúc giật giật, tựa hồ còn muốn nói điều gì, lại nhịn được, lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì thêm.

- Sư phụ, ta đi trò chuyện với các sư huynh sư tỷ.

Lạc Thanh Chu không dám lại ở thêm, lập tức đứng dậy rời đi, đi một bàn khác ngồi xuống.

Sở Tiểu Tiểu thấp giọng nói:

- Tứ sư huynh, sư phụ nhà ngươi nhìn thật hung.