Hiển nhiên, tối hôm qua nơi này kinh lịch một trận đại chiến cực kì kịch liệt.
Hai người một đường quan sát, đi ra từ trong dãy núi.
Trước mấy bàn trong quán trà, mấy tên đệ tử đang ngồi, đang một bên uống nước trà, một bên thấp giọng nói chuyện.
Hai người mới vừa xuất hiện, mấy tên đệ tử lập tức đứng lên, mặt mũi tràn đầy kinh hỉ gọi:
- Lệnh Hồ sư thúc, người rốt cục đi ra. Sư phụ và sư thúc, còn có mấy trưởng lão đều đi vào tìm ngài.
Mấy tên đệ tử nhìn thiếu niên sau lưng nàng, kinh ngạc một chút, hơi nghi hoặc một chút.
Một người trong đó nhận ra Lạc Thanh Chu, kinh ngạc nói:
- Đây không phải Sở sư đệ được thu làm đệ tử thân truyền khi thi đấu tông môn sao?
Vừa nghe lời này, đệ tử khác đều một mặt giật mình, ánh mắt lập tức nhìn một vòng trên người hai người, mặt mũi tràn đầy hâm mộ.
Bọn hắn chỉ biết thiếu niên này được tông môn phá lệ thu làm đệ tử thân truyền, nhưng lại không biết là bên trên nào ngọn núi, bây giờ xem ra, hẳn là đệ tử của Kiếm Phong Lệnh Hồ sư thúc.
Lạc Thanh Chu vội vàng chắp tay chào hỏi:
- Gặp qua các vị sư huynh.
Mấy tên đệ tử này đều là đệ tử nội môn, thân phận địa vị cũng không sánh nổi hắn, lúc này gặp, hắn cũng không có đắc chí kiêu ngạo, ngược lại khiêm tốn có lễ, đều sinh lòng hảo cảm, nhao nhao chắp tay chào.
Một phen hàn huyên, song phương ngồi xuống trước bàn.
Thông qua trò chuyện biết được.
Hôm qua Tông Môn thu được tin tức Mạc Thanh Sơn cầu viện, lại phái ba tên trưởng lão cùng một số đệ tử tới, vừa lên núi không xa đã gặp được thủ hạ Độc Nhãn Ngưu đang vây công Mạc Thanh Sơn cùng những đệ tử nội môn kia, sau khi xuất thủ tru sát những cường đạo kia, đám người hợp lại cùng nhau, lại đi vây quét Độc Nhãn Ngưu.
Mà Độc Nhãn Ngưu cũng chia binh hai đường, đang tìm bọn hắn.
Sau khi tìm tới Độc Nhãn Ngưu, song phương triển khai một trận đại chiến.
Cường đạo không địch lại, thương vong hầu như không còn, Độc Nhãn Ngưu cùng mấy tên thủ hạ bị thương đào tẩu.
Hai tên trưởng lão mang theo đệ tử đuổi theo, mà những người còn lại thì đi tìm kiếm Lệnh Hồ Thanh Trúc đã bị thương.
Lệnh Hồ Thanh Trúc hôm qua vì cứu Mạc Thanh Sơn cùng chúng đệ tử nội môn, dưới tình huống bản thân bị trọng thương, lẻ loi một mình ngăn cản Độc Nhãn Ngưu cùng thủ hạ của hắn, cho nên mọi người vừa kính nể, vừa lo lắng, lập tức đi trong núi tìm kiếm.
Mà mấy tên đệ tử ở bên ngoài quán trà thì phụng mệnh chờ đợi ở chỗ này, trông coi cổng vào, không nghĩ tới vậy mà để bọn hắn chờ đến.
Nghe xong chuyện đã xảy ra, thần sắc Lệnh Hồ Thanh Trúc băng lãnh, cũng không có mở miệng nói chuyện.
Lạc Thanh Chu thì vẻ mặt thành thật nói:
- Tối hôm qua ta ở trong rừng đi săn, gặp sư phụ, thấy sư phụ bị thương, cho nên mang theo nàng trốn ở một chỗ. Nghe sư phụ nói, là một tiền bối tu vi cực cao cứu được nàng, vị tiền bối kia mang theo mặt nạ, sau khi cứu sư phụ ra khỏi tay Độc Nhãn Ngưu liền rời đi, sư phụ cũng không biết hắn là ai.
Lệnh Hồ Thanh Trúc liếc mắt nhìn hắn.
Mấy tên đệ tử nghe xong, đều mặt mũi tràn đầy hiếu kì.
- Có thể tiền bối tông môn khác hay không?
- Hẳn không phải, nếu như là tiền bối trong tông môn, sẽ không mang theo mặt nạ, đoán chừng là tiền bối nào đi ngang qua thôi.
- Có thể cứu được Lệnh Hồ sư thúc trong tay Độc Nhãn Ngưu và nhiều cường đạo như vậy, tu vi của vị tiền bối kia nhất định cao thâm mạt trắc.
Lạc Thanh Chu gật đầu phụ họa nói:
- Ta cảm thấy đúng như thế. Vị tiền bối kia có lòng hiệp nghĩa, cứu người không lưu danh, thậm chí còn mang theo mặt nạ, thật là thế bên ngoài cao nhân.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lại liếc mắt nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn không chớp mắt.
- Tứ sư đệ!
- Tứ sư huynh!
Đúng vào lúc này, trên đường nhỏ cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của Trương Viễn Sơn và Sở Tiểu Tiểu mấy người.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại, Trương Viễn Sơn, Sở Tiểu Tiểu, Chu Bá Ước, Nhiếp Vân Dung, còn có Đao tỷ, vậy mà đều đi cùng một chỗ.
Đao tỷ gặp hắn bình an đi ra, không khỏi thở dài một hơi, không nói gì, ánh mắt nhìn về phía nữ tử bên cạnh hắn.
Lạc Thanh Chu vội vàng đứng lên giới thiệu nói:
- Vị này là Kiếm Phong Lệnh Hồ sư thúc.
Năm người Trương Viễn Sơn vội vàng khom người hành lễ.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhàn nhạt nhẹ gật đầu, ánh mắt dừng lại mấy giây trên người Đao tỷ và Sở Tiểu Tiểu.
Sở Tiểu Tiểu thì thầm nói:
- Tứ sư huynh, chúng ta đi vào trong núi tìm ngươi thật lâu, còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện nữa. Tối hôm qua khắp nơi trên núi đều là cường đạo, rất nguy hiểm. Các sư thúc trong tông môn mang theo đệ tử nội môn, đi vây quét cường đạo, mấy người chúng ta cũng tham gia, Độc Nhãn Ngưu kia vậy mà là nữ tử có dáng người to lớn, hơn nữa còn là một tên Yêu tộc, thực lực thật sự cường đại, may mắn ba vị trưởng lão cũng rất lợi hại, kém một chút đã tru sát nàng.....