Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1490. Phụ trách? (3)




Lạc Thanh Chu mở mắt ra, đối mặt với hai mắt của nàng, kinh ngạc một chút, vừa đứng dậy đi đến trước giường, hỏi:

- Sư phụ, người đã tỉnh? Vết thương cảm giác thế nào? Còn đau không?

Lệnh Hồ Thanh Trúc thu hồi ánh mắt, trầm mặc một chút, cũng không uốn nắn cách gọi của hắn, cũng không nhắc lại một ít chuyện tối hôm qua, đưa thay sờ sờ phần bụng, nói:

- Đã không có chuyện gì.

Lập tức, tự mình ngồi dậy, nói:

- Ngươi đi ra ngoài trước một chút, ta rửa mặt một hồi, thay quần áo khác.

- Ừm.

Lạc Thanh Chu đáp ứng một tiếng, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, lập tức đi ra thạch thất, sau đó trực tiếp đi ra hang động.

Quả nhiên là hắn suy nghĩ nhiều.

Hắn đứng ở ngoài cửa hang cẩn thận nghe một hồi động tĩnh bên ngoài, lập tức đẩy bụi cỏ, đi ra ngoài, đi lại quan sát bốn phía một phen, thấy không có gì dị thường, yên lòng.

Không biết Đao tỷ các nàng thế nào.

Trong lòng hắn có chút bận tâm.

- Dát…

Đúng vào lúc này, bụi cỏ cách đó không xa đột nhiên khẽ động, nhảy ra một con thỏ rừng da lông màu xám.

Thỏ rừng kia có hình thể trung đẳng, hai mắt ngây thơ, tựa hồ chỉ là động vật nhỏ phổ thông, lúc này nó đang mở to hai mắt, nghiêng đầu, dùng ánh mắt tò mò nhìn Lạc Thanh Chu, tựa hồ lần đầu tiên nhìn thấy người, cũng không e ngại.

Lạc Thanh Chu nhìn nó một chút, thân ảnh lóe lên, đột nhiên biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.

Con thỏ rừng kia còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên đã bị hắn bắt lại lỗ tai, nhấc lên, lập tức bị ném vào trong nhẫn chứa đồ.

Mà trong nhẫn chứa đồ, Đại bảo cùng Nhị bảo đang đánh nhau cùng con tiểu Hỏa Hồ kia.

Đối với khách không mời đột nhiên xuất hiện mà đến, ba tiểu gia hỏa đều giật mình, tạm thời đình chỉ đánh nhau, ánh mắt đều lộ ra vẻ hiếu kỳ nhìn về phía con thỏ rừng kia.

Thỏ rừng mở to hai mắt, không biết là bị hù, hay là đột nhiên thấy được hai con thỏ trắng da lông tuyết trắng, xinh đẹp không tưởng nổi làm cho kinh hãi, cứng lại tại chỗ không nhúc nhích.

Lạc Thanh Chu đang muốn xem rõ ngọn ngành, đột nhiên nghe được chỗ cửa hang sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

Hắn quay đầu nhìn lại, Lệnh Hồ Thanh Trúc đổi một thân váy áo màu xanh mới, mái tóc cũng một lần nữa cắt tỉa một lần, thần sắc lạnh như băng đi ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh lùng nhìn hắn, tựa hồ đã quên đi chuyện phát sinh và những lời đã nói tối hôm qua khi thụ thương.

Lạc Thanh Chu vội vàng đi tới, cung kính nói:

- Sư phụ, bốn phía rất an toàn, không có phát hiện vết tích có người đi qua, chúng ta có thể ra ngoài?

Lệnh Hồ Thanh Trúc dừng ở cửa hang, không hề động, cũng không nói gì, ánh mắt có chút phức tạp nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu nói:

- Sư phụ....

- Còn muốn gọi sư phụ ta sao?

Sắc mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên phát lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu: - ....

- Ngươi nhìn cũng nhìn, sờ cũng sờ soạng, hôn cũng hôn, không nên phụ trách với ta?

Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên lạnh lùng thốt.

Lạc Thanh Chu:

- Sư phụ ta không có hôn.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nheo nheo lại hai mắt:

- Không có hôn sao? Vậy ngươi làm sao hút nọc độc ra? Miệng của ngươi, không có chạm đến da thịt của ta sao? Ngươi không chỉ có hôn, còn hút, hơn nữa còn rất dùng sức.

Lạc Thanh Chu: - .....

- Thế nhưng sư phụ, người tối hôm qua nói, không để ta phụ trách, người còn đã thề, người còn nói Lệnh Hồ Thanh Trúc người chưa từng nói dối... Ta cũng là vì cứu người...

Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh mặt nói:

- Ta không có nói qua.

Lạc Thanh Chu cứng đờ.

Trong mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên lấp lóe kiếm ảnh, tóc xanh sau lưng bay lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn nói:

- Cho ngươi hai lựa chọn, hoặc phụ trách ta, hoặc một kiếm hai đoạn.

Lạc Thanh Chu hỏi:

- Cái gì một kiếm hai đoạn?

- Đầu.

Lạc Thanh Chu: - .....

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Trong u cốc, ngay cả tiếng gió cũng không có.

Lạc Thanh Chu cứng lại một hồi, đành phải hỏi:

- Sư phụ, người muốn ta làm sao phụ trách người?

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn, trầm mặc một hồi, thản nhiên nói:

- Ta muốn ngươi cùng ta song tu.

Ánh bình minh vừa ló rạng, bầu trời giống như gấm.

Bên trong vân Vụ sơn mạch, sương sớm lượn lờ mang theo một tầng áo mỏng màu vàng, mông lung như huyễn như ảo.

Lạc Thanh Chu cùng Lệnh Hồ Thanh Trúc đi ra u cốc, bước về phía lối ra, một đường bốn mắt nhìn loạn, tai nghe tám phương, phá lệ cẩn thận.

Trên đường thỉnh thoảng sẽ thấy một chút thi thể.

Có mấy cỗ là của đệ tử Lăng Tiêu tông, càng nhiều hơn chính là cường đạo người mặc các loại da thú.

Sắp đến lối ra, trong rừng hỗn độn một mảnh.

Mảng lớn cây cối bị phá hư, trên mặt đất khắp nơi đều là hố to.

Nham thạch vỡ nát, trên đồng cỏ tràn đầy vết máu.