Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn nàng một cái.
Lệnh Hồ Thanh Trúc đỏ mặt, dừng một chút, lại nhẹ giọng giải thích nói:
- Tu vi của ta cũng không hoàn toàn khôi phục, một kiếm kia trực tiếp hao phí tất cả khí lực của ta, cuối cùng bất đắc dĩ, ta mới dùng, cũng không phải là trước đó không cần.
- Nha.
Lạc Thanh Chu xoay người cúi đầu đi tới, miệng cơ hồ hôn ở trên mặt nàng, thở ra hơi thở đều phun ra lên trên gương mặt của nàng.
Hai con ngươi Lệnh Hồ Thanh Trúc thủy uông uông nhìn hắn, gương mặt càng đỏ.
Lại đi về phía trước một khoảng cách, hang động rốt cục rộng rãi.
Lạc Thanh Chu nâng người lên nói:
- Sư phụ, chúng ta lúc nào ra ngoài? Vừa rồi giống nghe được những cường đạo kia nói, cao thủ Lăng Tiêu tông đến đây, đang vây công Độc Nhãn Ngưu.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nói khẽ:
- Độc Nhãn Ngưu tung hoành Vân Vụ sơn mạch, cùng Lăng Tiêu tông chúng ta cách sông nhìn nhau nhiều năm, nào có dễ dàng bị tiêu diệt như vậy. Chúng ta bây giờ nếu ra ngoài, trên đường đụng phải nàng, ta không có cách nào lại động thủ. Cho nên, vì lý do an toàn, vẫn là chờ đến hừng đông đi.
Lập tức chỉ vào bên cạnh nói:
- Bên phải, ở nơi đó.
Lạc Thanh Chu lộn vòng về phía bên phải, rất mau nhìn thấy một tòa thạch thất đơn sơ, lập tức ôm nàng đi vào, đặt nàng lên trên một khối đá rộng lớn.
Lập tức lấy ra đệm chăn trong túi trữ vật, trải lên một góc, sau đó ôm nàng nằm lên, lại lấy ra chăn mền, chuẩn bị giúp nàng đắp lên, Lệnh Hồ Thanh Trúc sờ lấy bụng của mình, thấp giọng nói:
- Vết thương... Muốn đổi thuốc...
Lạc Thanh Chu lúc này mới nhớ tới, lập tức vén chăn lên, từ trong túi trữ vật lấy ra thuốc bôi vết thương cùng băng gạc mới.
Những vật này đều là đồ thiết yếu mà mỗi võ giả đi ra ngoài cần dùng.
- Sư phụ, ta cởi đi băng gạc, có thể sẽ có đau một chút, người nhịn một hồi.
Lạc Thanh Chu nhắc nhở một câu, giải khai băng gạc trên phần bụng của nàng, cởi ra từng vòng từng vòng.
Đợi mở ra toàn bộ băng gạc, lộ ra bụng dưới bằng phẳng tuyết trắng.
Bất quá lúc này vết thương kia quả nhiên lại bị xé rách, chảy ra máu đỏ tươi.
Lạc Thanh Chu vội vàng cầm lấy bình thuốc, mở ra nắp bình, rót thuốc bột vào trong vết thương, lại lấy ra một bình thuốc trị thương khác, đổ một chút dược cao vào, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng bôi lên bốn phía vết thương.
Thân thể Lệnh Hồ Thanh Trúc căng cứng, run rẩy không ngừng, con mắt nhắm chặt, cắn môi, hiển nhiên rất sợ đau, cũng rất sợ nhìn thấy máu.
- Nhẹ... Nhẹ một chút...
Sắc mặt nàng trắng bệch, run giọng nói.
Lạc Thanh Chu lại nhẹ nhàng bôi lên một chút, mới cầm lấy băng gạc mới, giúp nàng quấn quanh băng bó.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lúc này mới chậm rãi mở hai mắt ra, nói khẽ:
- Dược thủy trước ngươi đút vào miệng ta, còn nữa không? Thuốc nước kia rất lợi hại, nếu không ta không thể nhanh như vậy khôi phục, hơn nữa còn có thể ngưng đau...
Lạc Thanh Chu giúp nàng băng bó xong, lấy ra bình sứ từ trong túi trữ vật, nói:
- Còn có một ít.
Dứt lời, mở ra nắp bình, đặt lên bờ môi của nàng, nhỏ một giọt.
Lại lấy ra một cái bình khác, nhỏ một giọt.
Hai giọt linh dịch rơi vào trên bờ môi của nàng, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Lệnh Hồ Thanh Trúc giật mình, vô ý thức vươn đầu lưỡi phấn nộn, liếm môi một cái, nhưng lại không cảm nhận được bất kỳ hương vị gì, gặp Lạc Thanh Chu đang nhìn mình, gò má nàng đỏ lên, nói:
- Mới hai giọt...
Lạc Thanh Chu thu hồi bình sứ, giải thích nói:
- Sư phụ, trong nước thuốc này ẩn chứa rất nhiều năng lượng, ta sợ thân thể sư phụ quá yếu, chịu không được, chờ mai lại dùng.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lúc này mới yếu ớt mà nói:
- Nha.
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng một chút, thấy thần sắc và bộ dáng cùng giọng nói chuyện hiện tại của nàng, đều giống như biến thành người khác, ôn nhu mảnh mai hơn rất nhiều, nghĩ đến nàng trước đó băng lãnh lãnh ngạo, không khỏi có loại cảm giác tức cười.
Trong huyệt động, an tĩnh lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí bỗng nhiên có chút quái dị.
- Sư phụ....
- Đừng gọi ta sư phụ.
Lạc Thanh Chu vừa muốn nói chuyện, nhưng lại đột nhiên bị nàng ngắt lời.
Nàng nói khẽ:
- Ta không phải sư phụ ngươi, Tử Hà mới đúng.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, nghi ngờ nói:
- Sư phụ, không phải người nói khi hai người chúng ta đơn độc ở chung thì ta sẽ gọi người là sư phụ sao?
Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc một chút, ánh mắt lưu chuyển sóng nước nhìn hắn nói:
- Ngươi có thể gọi dạng này, nhưng... Ta cũng không phải sư phụ của ngươi. Sư phụ ngươi là Tử Hà, ngươi là đệ tử thân truyền của nàng, không phải sao?
Lạc Thanh Chu giật mình, nói:
- Vâng, thế nhưng mà...
- Gọi ta là tỷ tỷ.
- Hoặc... Gọi ta cô cô cũng có thể.
- ...