Thời gian qua một lát, thân thể to lớn đã tràn đầy vết kiếm, máu tươi chảy đầm đìa.
- Ngạo ----
Trong lòng hắn sợ hãi, đột nhiên phát ra một tiếng như dã thú gầm rú, kích phát huyết mạch Yêu tộc, bắp thịt toàn thân nâng lên, thân thể đột nhiên bò xổm trên mặt đất, hai tay chống dưới đất, toàn thân phồng lên, ‘Phanh’ một tiếng, toàn bộ thân thể đột nhiên nổ tung.
Vô số máu thịt vụn, hóa thành ám khí, phóng về phía hai người Lạc Thanh Chu cùng Lệnh Hồ Thanh Trúc.
Mà bên trong huyết nhục tan ra bốn phía đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao đến một thước, ‘Sưu’ một tiếng, lấy tốc độ như tia chớp hướng về trong rừng cây bỏ chạy.
Lạc Thanh Chu rơi trên mặt đất, hắc bạch kiếm trong tay hô hô nhảy múa, chém xuống những huyết nhục hối hả bay tới mang theo lực xuyên thấu đáng sợ kia.
Mà Lệnh Hồ Thanh Trúc thì trong nháy mắt xuyên thấu những huyết nhục bay tới, thân ảnh lóe lên, nhảy lên giữa không trung, bảo kiếm trong tay ‘Ông’ một tiếng, sáng lên một đạo kiếm mang chướng mắt, hai đầu lông mày vậy mà rõ ràng hiện ra hư ảnh của một thanh bảo kiếm, hai con ngươi sáng như sao trời, ‘Xoát’ một kiếm chém xuống.
Bảo kiếm lại đột nhiên thả ra một đạo kiếm mang to lớn dài mấy chục thước, trực tiếp chém xuống hướng về phía thân ảnh đang nhanh chóng chạy trốn.
- A ——
Một tiếng hét thảm vang lên.
Đạo thân ảnh kia trong nháy mắt bị bao phủ bên trong kiếm mang to lớn, bị chém thành mảnh vỡ, kiếm mang lập tức tại bạo tạc, biến thành hư ảo.
Lạc Thanh Chu gặp một màn này, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc tung ra một kiếm chém giết chân thân hán tử to con, cầm trong tay bảo kiếm, từ giữa không trung bay xuống xuống tới, váy áo tung bay, tóc xanh bay múa, đẹp như Kiếm Tiên.
Ai ngờ nàng vừa rơi trên mặt đất, thân thể đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống, mở miệng nói:
- Dìu ta...
Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, lập tức thu kiếm lướt tới, đỡ nàng.
Sắc mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc trắng bệch, cầm kiếm chống đất, suy yếu nói:
- Ta còn chưa hoàn toàn khôi phục... Vết thương tựa hồ lại bị xé rách... Mang ta, đi hang động...
Lạc Thanh Chu không dám do dự, lập tức ôm ngang nàng, đang muốn đi về chỗ thác nước, Lệnh Hồ Thanh Trúc thở hổn hển dịu dàng nói:
- Ngốc tử, đi u cốc...
Lạc Thanh Chu dừng bước, cúi đầu nhìn nàng một cái.
Dưới ánh trăng trong sáng, đôi tròng mắt kia như làn thu thuỷ nhẹ nhàng nhìn hắn, trên gương mặt tái nhợt tràn đầy thần sắc nhu hòa, so với khí thế băng lãnh phong mang vô song như Kiếm Tiên phụ thể thì tưởng như hai người khác nhau.
- Nhìn ta làm gì?
Giọng nói của Lệnh Hồ Thanh Trúc lạ thường mềm nhẹ ôn nhu, gương mặt kiều nộn cũng trở nên yêu mị động lòng người.
Lạc Thanh Chu lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng ôm nàng, lao nhanh về u cốc ở phía nam.
Hai bên cây cối hối hả lui lại, gió đêm hô hô rung động bên tai.
Không bao lâu, hai người đã đi tới một mảnh u cốc.
- Sư phụ, hang động ở đâu?
Lạc Thanh Chu thả chậm bước chân, tìm kiếm khắp nơi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn thoáng qua, nói khẽ:
- Lại tiến vào trong một chút...
Lạc Thanh Chu ôm nàng, tiếp tục chạy tới phía trước.
Lại chạy một khoảng cách, Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:
- Đến...
Sau đó chỉ vào bụi cây cách đó không xa nói:
- Nơi đó, đẩy cỏ ra...
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, lập tức lướt tới, đang muốn đưa tay đi đẩy bụi cỏ ra, Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên lại nói:
- Phải cẩn thận... Bên trong có lẽ có thứ gì đó...
Lạc Thanh Chu đặt nàng ở trên đồng cỏ, vươn tay, cẩn thận từng li từng tí đẩy ra bụi cỏ trước mặt.
Phía sau bụi cỏ quả nhiên xuất hiện một cái huyệt động.
Bất quá lối vào hang động kia rất hẹp, bên trong cái gì đều không nhìn thấy, đồng thời, có một cỗ khí tức ẩm ướt từ bên trong truyền ra, cửa hang còn có một chút nước đọng.
Lạc Thanh Chu cũng không vội vã đi vào, lập tức lấy ra một viên cầu từ trong túi trữ vật, ném vào bên trong.
- Ầm!
Viên cầu rơi vào bên trong, nổ tung lên, sáng lên một tia lửa chói mắt, không khí bị đốt nóng rực, đồng thời, một mùi lưu huỳnh gay mũi bay ra.
Hắn lại đợi một hồi, cũng không thấy có độc trùng và những dã thú khác chạy đến, lúc này mới ôm Lệnh Hồ Thanh Trúc ở trên đất, xoay người chui vào.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nói khẽ:
- Cổng vào tương đối chật hẹp, tiến vào bên trong là được, bên trong rất rộng rãi, rất sâu... Ta còn mở một gian thạch thất ở bên trong, chúng ta có thể ở bên trong thạch thất nghỉ ngơi...
Lạc Thanh Chu ôm nàng, ánh mắt cẩn thận mà nhìn phía trước, cẩn thận từng li từng tí tiến lên, hỏi:
- Sư phụ, ngươi vừa rồi đánh ra một kiếm kia lợi hại như vậy, làm sao không sớm chút xuất ra?
Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc một chút, nói:
- Ta muốn trước cùng ngươi thử một chút hắc bạch kiếm pháp....