- Ta là sư muội của sư phụ ngươi, không phải nên gọi cô cô sao?
Lạc Thanh Chu:
- Ngạch...
- Sư phụ....
- Cô cô
Lạc Thanh Chu cảm giác chuyện xảy ra tựa hồ có chút không thích hợp.
Là hắn suy nghĩ nhiều, hay là vị Lệnh Hồ tiên tử này...
Có lẽ là do dược hiệu.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nằm ở trên giường rất nhanh ngủ thiếp đi.
Lạc Thanh Chu đứng ở trước giường, nhíu lông mày, vẻ mặt nghiêm túc, suy nghĩ miên man.
Sư muội của sư phụ, hoàn toàn chính xác có thể gọi sư cô, gọi cô cô.
Thế nhưng mà.
...
Được rồi, có lẽ là hắn suy nghĩ nhiều.
Lại có lẽ thân thể nàng quá hư nhược, đầu óc có chút mơ hồ, cho nên mới nói những lời loạn thất bát tao.
Lạc Thanh Chu không có chút bối rối, giúp nàng đắp kín mền, đi đến một bên trên tảng đá ngồi xuống, nghĩ nghĩ, lấy ra bảo điệp đưa tin, gửi một tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ: 【 Nguyệt tỷ tỷ, đang làm gì? 】 .
Nguyệt tỷ tỷ có thể lần nữa trả lời 【 Đang nhớ ngươi 】 hay không?
Sau một lúc lâu.
Tin nhắn trả lời lại: 【 Có việc? 】 .
Lạc Thanh Chu do dự một chút, nói: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ta hỏi ngươi một vấn đề, ở thời đại này, sư phụ và đệ tử đột nhiên thành người yêu, cái này bình thường không? 】
Gian phủ đệ nào đó.
Phía trước cửa sổ, ánh trăng như nước.
Thiếu nữ khoác một bộ váy áo tuyết trắng đang đứng phía trước cửa sổ, tắm rửa lấy ánh trăng trắng noãn, nhìn ngọc thạch trong tay, trên dung nhan tuyệt mỹ không tì vết biểu lộ giật mình, trả lời:
【 Bình thường 】 .
Lạc Thanh Chu: 【 Bình thường? Sư phụ và đệ tử có thể ở cùng một chỗ? Người khác sẽ nói lời không hay? 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Sẽ nói, nhưng thế này lại như thế nào? 】 .
Lạc Thanh Chu: 【 Vẫn là Nguyệt tỷ tỷ bá khí, ta cảm thấy cũng không có vấn đề gì, chỉ cần thực tình yêu nhau, quan tâm nàng là sư phụ hay là tỷ tỷ, chỉ cần không có quan hệ máu mủ là được, đúng không? 】 .
Phía trước cửa sổ.
Thiếu nữ nhìn từng hàng chữ trên ngọc thạch, vẻ mặt hốt hoảng một chút, trả lời: 【 Ừ 】 .
Lạc Thanh Chu: 【 Nguyệt tỷ tỷ, là như vậy. Ta trước kia nghe qua một câu chuyện xưa, là cố sự kể về một cô nhi gọi Dương Quá, và một người nữ tử gọi Tiểu Long Nữ, bọn hắn trước đó chính là quan hệ thầy trò, Dương Quá gọi Tiểu Long Nữ là cô cô, kết quả cuối cùng thực tình yêu nhau, ở cùng một chỗ. Mà đêm nay, một nữ tử trước đó luôn bảo ta gọi là nàng sư phụ, đột nhiên nói với ta, để cho ta về sau không được gọi nàng là sư phụ nữa, để cho ta gọi nàng là cô cô, mà lại ánh mắt nàng nhìn ta còn rất không đúng, cho nên... Cũng có thể là ta suy nghĩ nhiều 】 .
Nguyệt tỷ tỷ không tiếp tục trả lời.
Lạc Thanh Chu: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ngươi đừng hiểu lầm. Bất kể có phải là thật hay không, ta tuyệt đối sẽ không cho nàng bất cứ cơ hội nào. Ta là người đã có gia thất, mà ta đã bị ép tiếp nhận một người, tuyệt sẽ không đón thêm người thứ hai. Mà lại, mà ta lại không có một chút xíu tình yêu nam nữ gì với nàng, ta có thể thề 】 .
Sau một lúc lâu.
Tin tức mới trở về phục tới: 【 hô 】 .
Lạc Thanh Chu: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ngươi sẽ khinh bỉ ta sao? 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Sẽ 】 .
Lạc Thanh Chu: 【 Thế nhưng, điều này không có quan hệ gì với ta, ta cũng giật mình, nàng là người một mực buộc ta gọi sư phụ, đột nhiên đêm nay để ta gọi nàng là cô cô, ta cũng rất bất ngờ, rất kinh hãi 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Không phải kinh hỉ sao? 】 .
Lạc Thanh Chu: 【 Dĩ nhiên không phải, Nguyệt tỷ tỷ xem ta thành người nào? Ta là có điểm mấu chốt, ta cũng không phải người nào đều sẽ thích 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Nàng xinh đẹp không? 】 .
Lạc Thanh Chu: 【 Ừm, rất xinh đẹp, nhưng không có xinh đẹp bằng nương tử nhà ta 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Là nương tử nào? 】 .
Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút: 【 Đương nhiên là nương tử hiện tại. Còn nương tử trước kia, kia là tuyệt thế trên đời chỉ có một, tự nhiên không thể so với nàng 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Nàng đã là người tuyệt thế chỉ có một, vậy ngươi làm gì không cần nàng nữa? 】 .
Lạc Thanh Chu: 【 Không phải ta không cần nàng nữa, mà là nàng không cần ta nữa. Ta không phải đã nói với Nguyệt tỷ tỷ rồi à, nàng vừa bắt đầu thành thân với ta đã vứt bỏ ta, ngay cả động phòng đều tìm người thay thế, ta mỗi lần đi thỉnh an nàng, nàng đều mặc kệ ta. Nàng đã chướng mắt ta, ta cần gì phải một mực dây dưa? Ly hôn rất tốt, tất cả mọi người nhẹ nhõm 】 .
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Ngươi có yêu mến qua nàng không? 】 .
Lạc Thanh Chu: 【 Có, nàng xinh đẹp như vậy, lại cùng với ta chính thức bái đường thành thân, ta đương nhiên có yêu mến nàng, bất quá cuối cùng chậm rãi phai nhạt, dù sao tình cảm là từ hai phía.