Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1485. Gọi ta là tỷ tỷ, gọi cô cô cũng có thể (2)




Không đợi hắn lên tiếng chửi rủa, bên trong màn nước đột nhiên có một thân ảnh màu xanh bay ra, bảo kiếm trong tay lóe lên hàn mang, hóa thành kiếm ảnh đầy trời, như một cái lồng chụp về phía hắn.

Hán tử to con nổi giận gầm lên một tiếng, một bên lui lại, một bên nâng quyền chống đỡ.

Vừa đánh tan kiếm ảnh, một thanh bảo kiếm lóe ra kiếm mang đột nhiên đâm xuyên lồng ánh sáng hộ thể của hắn, đâm vào bộ ngực của hắn.

Đại hán to con giận tím mặt, một quyền đánh tới thân ảnh màu xanh trước mặt.

Nhưng thân ảnh màu xanh đột nhiên thu kiếm, ở trước mặt hắn biến mất không thấy gì nữa, lập tức xuất hiện sau lưng hắn, bảo kiếm trong tay nhẹ nhàng vạch một cái, một kiếm mang màu xanh lam ‘Oa’ một tiếng bay đến người hắn.

Đại hán to con đột nhiên bật lên, tránh thoát khỏi kiếm mang làm hắn rùng mình này.

Kiếm mang từ dưới chân hắn bay đi, trảm vào trên thác nước cách đó không xa, thác nước chảy xiết thẳng xuống dưới trực tiếp bị chém thành hai nửa, toàn bộ dốc núi vậy mà trực tiếp bị một kiếm này san bằng.

Đại hán to con gặp một màn này, lập tức tâm kinh đảm hàn, đột nhiên đánh ra một quyền, lại xuất hiện một đầu hỏa long, lao thẳng tới thân ảnh màu xanh.

Lập tức, thân thể hắn chuyển hướng, đột nhiên nhảy lên một cái, lao nhanh về phía rừng cây bên phải bỏ chạy.

- Ọ…

Ai ngờ đúng vào lúc này, một tiếng trâu rống quen thuộc lần nữa vang lên.

Không đợi hắn kịp phản ứng, một thân ảnh đột nhiên lấy tốc độ nhanh hơn bay tới, ‘Phanh’ một tiếng nặng nề mà đụng vào cái hông của hắn, trực tiếp đụng bay thân thể to lớn của hắn ra ngoài.

Hắn lập tức hét thảm một tiếng, từ giữa không trung rơi xuống dưới, nặng nề mà té ngã trên mặt đất, lập tức từ dưới đất nhảy dựng lên, nắm lấy bên hông mình, gương mặt dữ tợn giận dữ hét:

- Súc sinh! Mẹ nó chứ lại hắn đánh lén thận của lão tử! Lão tử muốn chém ngươi thành muôn mảnh, nghiền xương ngươi thành tro.

- Kiếm!

Đúng vào lúc này, đạo thân ảnh màu xanh đột nhiên cầm kiếm ngăn chặn đường đi của hắn, miệng khẽ nói một tiếng, bảo kiếm trong tay quét ngang ở trước ngực, triển khai thức mở đầu của thượng cổ kiếm pháp Hắc Bạch kiếm.

Lạc Thanh Chu ‘Hắc’ lấy ra một chuôi hắc bạch kiếm từ trong nhẫn trữ vật, nói:

- Sư phụ, ngươi là thuận hay là nghịch?

Trong mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc lấp lóe kiếm ảnh, kiếm khí vờn quanh thân, tóc xanh sau lưng bay lên, mặt mũi tràn đầy lãnh khốc mà nói:

- Thuận.

Lập tức ‘Oa’ một tiếng, sử xuất chiêu thứ nhất, kiếm xuất đông phương.

Kiếm mang như một vòng mặt trời mới mọc dâng lên, trong nháy mắt chiếu sáng dung nhan lãnh khốc cùng thân ảnh màu xanh của nàng.

Lạc Thanh Chu đột nhiên nhảy lên, theo đó sử xuất chiêu thứ nhất, kiếm ra chiều tà.

Hai người một thuận một nghịch, một thuận thì đâm ở trên, một nghịch ngược lại đâm ở dưới, mặc dù vẻn vẹn chỉ là chiêu thứ nhất, ở bên ngoài nhìn thường thường không có gì lạ, nhưng hán tử to con bị kiếm mang bao phủ ở trung tâm thì trong lòng run lên, giống như đột nhiên đưa thân vào một thế giới khác có kiếm khí tung hoành, không đường có thể trốn.

- Cẩu nam nữ! Vậy mà không biết liêm sỉ điên loan đảo phượng* trước mặt lão tử.

*này ý chỉ việc phòng the quá kịch liệt.

Trong miệng hắn cố ý nhục mạ, muốn xáo trộn kiếm pháp của hai người, thân thể thì đột nhiên nhảy lên, một quyền đánh tới Lạc Thanh Chu, muốn xé mở một lỗ hổng để đào tẩu.

Nhưng cơ hồ trong nháy mắt, Lạc Thanh Chu cùng Lệnh Hồ Thanh Trúc lại sử xuất chiêu thứ hai, song kiếm hợp bích.

Lệnh Hồ Thanh Trúc lại trong nháy mắt xuất hiện giữa không trung, cùng thân thể Lạc Thanh Chu dính vào cùng nhau, lồng ngực hai người chạm nhau, song kiếm khép lại, ‘A’ một tiếng đâm xuống phía dưới.

- Oanh!

Hán tử to con đánh tới một quyền, lại trực tiếp bị kiếm mang hợp hai làm một xé nát quyền mang, hai mũi kiếm ‘Oa’ một tiếng, đâm vào nắm đấm to lớn của hắn.

Một cỗ cảm giác đau nhức kịch liệt bỗng nhiên đánh tới.

Hán tử to con cơ hồ không có chút gì do dự, cuống quít mà rút nắm đấm về, để tránh bị song kiếm xuyên qua toàn bộ cánh tay.

Hắn rơi trên mặt đất, lập tức lăn mình một cái, rời khỏi kiếm trận của hai người, quay người muốn chạy trốn.

- Lạt!

Ai ngờ đúng vào lúc này, trước mắt đột nhiên sáng lên tia sáng, một tia sáng chướng mắt trong nháy mắt đâm vào cặp mắt của hắn.

Hắn vô ý thức nhắm mắt lại, dừng bước lại, lúc mở mắt ra, bốn phía đột nhiên đã đen kịt một màu, lần nữa đã rơi vào trong kiếm trận quỷ dị của hai người này.

- A! ! !

Kiếm quang như tuyết, bay lả tả đầy trời.

Kiếm ảnh như mưa, chồng chất.

Lạc Thanh Chu cùng Lệnh Hồ Thanh Trúc múa song kiếm, lại phong tỏa hán tử to con tiến vào một mảnh thế giới đen trắng quỷ dị, khắp nơi đều là lít nha lít nhít kiếm ảnh, giống như một cái lưới lớn bao phủ hắn lại.