Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 147: Đừng hối hận




Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời, không biết trả lời như thế nào.

Bách Linh đứng ở cửa ra vào, ánh mắt nhìn về phía hắn.

Châu Nhi càng tràn đầy kinh ngạc, tiểu thư sao có thể...

Tần Vi Mặc ôn nhu cười một tiếng, phá vỡ không khí ngột ngạt:

- Tỷ phu, đùa ngươi đó. Hôm nay tạ ơn tỷ phu, Vi Mặc rất vui vẻ. vậy ba ngày sau, Vi Mặc đợi tỷ phu.

- Ừm.

Lạc Thanh Chu lên tiếng, không tiếp tục nhiều lời, quay đầu nhìn về phía Bách Linh ở cửa:

- Ngươi không đi?

Bách Linh sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần, vội vàng chạy ra mái hiên, bung dù hoa ra, khua tay với thiếu nữ yếu đuối bên cửa nói:

- Nhị tiểu thư, chúng ta đi đây, ba ngày sau gặp lại.

Nàng chạy tới trước mặt Lạc Thanh Chu, đưa dù hoa trong tay qua.

Lạc Thanh Chu tiếp nhận dù, che lên đỉnh đầu nàng, che gió tuyết cho nàng, sóng vai đi ra tiểu viện, biến mất ở góc rẽ.

Tần Vi Mặc đứng ở bên cửa, run lên nửa ngày, lẩm bẩm:

- Châu nhi, ngươi nói, tỷ phu có thể giống như Trương Sinh hay không, khảo trúng Trạng Nguyên?

Châu nhi ở bên cạnh lo âu nhìn nàng, thấp giọng nói:

- Tiểu thư, ngươi... Ngươi vừa rồi sao có thể nói như vậy...

Tần Vi Mặc lấy lại tinh thần, mỉm cười, mở ra giấy tuyên vừa rồi cuốn lên, nhìn bài thơ phía trên, gương mặt thanh lệ bình tĩnh như nước:

- Ta nói chính là lời trong lòng, sao lại không thể nói rồi?

Châu nhi mở to hai mắt nhìn nàng.

Ngoài cửa sổ, bông tuyết bay xuống, tĩnh không một tiếng động.

Nhánh hồng mai dưới mái hiên, bọc lấy băng tuyết vừa ngừng, ngạo nghễ mà đứng, hương thơm vẫn như cũ.

- Cô gia, ngươi vừa rồi kể chuyện nghe thật hay, thiền... Tiểu thư, Thiền Thiền còn chưa có nghe đâu, ngươi chút nữa đi kể cho các nàng nghe một lần đi.

- Ta còn phải trở về đọc sách.

- Cô gia đều kể cho Nhị tiểu thư, ta cũng nghe. Cô gia nếu không kể cho tiểu thư và Thiền Thiền, các nàng sẽ tức giận.

- Tức giận thì tức giận.

- Tiểu thư nếu tức giận, Thiền Thiền sẽ để cô gia biết, cái gì gọi là một kiếm đứt cổ!

- Tiểu thư sẽ không vì chút chuyện nhỏ này tức giận, ngươi không cần gạt ta, cũng không cần dọa ta sợ.

- Nhưng Thiền Thiền sẽ tức giận.

- Vì sao?

- Bởi vì... Bởi vì cô gia đối tiểu thư không tốt, tiểu thư thật ra cũng thích nghe chuyện xưa, chính là không ai kể cho tiểu thư nghe.

- Thật?

- Ừm, thiên chân vạn xác, ai nói láo thì là...

- Chó?

- Dù sao không phải người nha.

Bách Linh trong lòng nói thầm: “Là hoa, hoa đẹp nhất!”

Nói, nàng lại ngửi hoa trong tay, thân thể không có cảm giác nhích lại gần thiếu niên bên cạnh.

Giống như bị hắn che dưới dù, lại giống như bị hắn ôm trong ngực...

- Cô gia, thật không đi vào sao?

Cửa ra vào Linh Thiền Nguyệt cung.

Bách Linh chống đỡ dù hoa, cầm trong tay một nhánh hoa mai vừa hái, bên trên gương mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình cười như không cười:

- Cô gia đừng hối hận nha.

- Không tiến vào.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục nhiều lời, cáo từ rời đi.

Một chuyện xưa mà thôi.

Lấy tính cách vị Tần đại tiểu thư kia, căn bản cũng không có khả năng thích nghe.

Về phần vị Hạ Thiền cô nương băng lãnh như sương kia, sẽ chỉ biết múa kiếm và giết người thì càng sẽ không nghe.

Hắn cũng sẽ không lãng phí thời gian ở bên trên chuyện không cần thiết.

Trở lại tiểu viện.

Nhìn xem thời gian, đã sắp đến buổi trưa.

Hắn cũng không tiếp tục đi ra ngoài tu luyện, mà về đến phòng, lấy ra mấy quyển thư tịch liên quan tới võ giả nhìn xem.

Bông tuyết ngoài cửa sổ đã ngừng rơi.

Thời gian lặng yên trôi qua.

Lạc Thanh Chu xem hết hai quyển sách, giơ lên hai tay giãn ra một thoáng, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài, trong lòng đột nhiên giật mình, biến sắc.

Dưới cây lê rơi đầy bông tuyết bên ngoài tiểu viện, chẳng biết lúc nào, một thân ảnh lại quỷ dị đứng đấy, không nhúc nhích.

Một bộ váy xanh nhạt, tinh tế yểu điệu, tóc đen đến eo, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, nghiêng người, một mặt lạnh lùng như băng.

Bông tuyết chậm rãi bay xuống.

Thiếu nữ kia nghiêng người đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn nơi khác, giống như một pho tượng, vô thanh vô tức, không nhúc nhích tí nào.

Đến đây lúc nào?

Lạc Thanh Chu ngẩn người, đứng người lên, vừa nhìn về phía cửa tiểu viện.

Cửa sân vẫn còn đóng.

Bách Linh cũng không cùng tới.

Nàng tới một mình?

Tới làm gì?

Lạc Thanh Chu đột nhiên nhớ tới khi Bách Linh trở về nói với hắn.

Thiếu nữ này sẽ không thật bởi vì hắn chỉ kể chuyện xưa cho Nhị tiểu thư mà không có kể cho tiểu thư nàng nhà, cho nên đặc biệt tới tìm hắn để gây sự đó chứ?

Lòng dạ này… Cũng quá...

Hắn thu hồi ánh mắt, đi ra ngoài.

- Hạ Thiền cô nương, có chuyện gì?

Hắn đi đến dưới cây lê, cúi đầu chắp tay, nhìn không chớp mắt.

Thiếu nữ ôm kiếm nhìn qua nơi khác, cái cằm khẽ nhếch:

- Hừ!

Lạc Thanh Chu: - ...

Hừ là có ý gì?

Biết nàng lâu như vậy, hắn chưa từng nghe qua thiếu nữ này nói những lời khác.